Đã Lâu Không Gặp

Đã Lâu Không Gặp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325452

Bình chọn: 8.5.00/10/545 lượt.

i đi xuống xe nhìn cô một cái, cô làm như không có chuyện gì xảy ra mà trả lời "Tôi chỉ cảm thấy, người dù có lợi hại hơn nữa….. cũng có thời

điểm phạm sai lầm”

Ngược lại Mục Hi không có nói gì, hai người

vừa mới chuẩn bị đi tới thang máy bên kia, một chiếc xe con chợt từ phía trên chạy xuống nhà để xe, lái thẳng về phía bọn họ

Ánh đèn trước xe rất chói mắt, Phong Hạ giơ tay lên che đi mắt mình, nhưng khi liếc nhìn người cầm lái vẫn giật mình nhận ra

Là Tư Không Cảnh Trong gara chỉ có âm thanh của động cơ xe.

Dưới ánh sáng chói mắt trước mũi xem, Tư Không Cảnh cũng nhìn thấy Phong Hạ và Mục Hi đứng cách xe anh không xa.

Thật ra cũng chỉ cách một khoảng mà thôi.

Chỉ cần anh xuống xe, đi tới bên cạnh cô, hoặc là cô đi tới bên cạnh xe của anh, mở cửa xe anh ra, khoảng cách này cũng không tồn tại.

Nhưng, khoảng cách này, cũng là khoảng cách của hai người, từ lúc này bắt đầu, sẽ không thể nào rút ngắn.

Nếu như Phong Hạ có thể thấy rõ, trong đôi mắt anh lúc này, tối tăm, lạnh lẽo không có một chút nhiệt độ nào.

Giằng co gần mười giây, mặt Tư Không Cảnh không thay đổi đánh tay lái, chiếc

xe màu bạc gào thét phóng qua bên cạnh bọn họ, đi vào tầng thấp nhất

trong gara.

Phong Hạ đứng tại chỗ,không nhúc nhích.

Mục Hi từ đầu tới cuối đứng ở ngoài, lúc này nhìn cô một cái, hờ hững nói, “Tôi đi lên trước.”

Cô gật đầu một cái, đi cùng Mục Hi vào thang máy, Mục Hi đi lên trước, cô

trực tiếp mở cửa cầu thang an toàn, bước nhanh đi xuống.

Bởi vì

là đêm khuya, trong gara rất yên tĩnh, tiếng bước chân của cô trong

không gian yên tĩnh này lại có vẻ vội vàng và mất trật tự.

Đi tới tầng ba dưới đất, cô đẩy cửa ra, liền thấy chiếc xe màu bạc của Tư

Không Cảnh đang dừng trên chỗ đậu, đèn trước xe cũng chưa tắt.

Bước nhanh về phía xe, cô lập tức nhìn thấy anh ngồi ở chỗ tay lái không

nhúc nhích, nét mặt không chút biểu cảm, tâm tình cô lại rơi xuống, đưa

tay gõ nhẹ một cái lên cửa sổ xe.

Anh không nghiêng đầu, chỉ đưa tay nhấn mở khóa.

Cô ngồi vào ghế lái phụ, đóng lại cửa xe.

Không khí trong xe lại yên tĩnh hơn, cô chỉ nghe thấy nhịp tim của mình vì

chạy mà tăng nhanh, cô cũng không dám nhìn anh, ánh mắt nhìn xung quanh, liếc mắt một cái liền nhìn thấy một gói trứng mặn màu đỏ được đặt trên

ghế ngồi.

Quà tặng như vậy,ở thành phố S, phải là đứa bé trong lễ đầy tháng, tham gia tiệc rượu cũng được tặng quà.

“Tư Không…” Trong lòng cô nhất thời sáng tỏ, một loại cảm giác tội lỗi chưa bao giờ có mãnh liệt tuôn trào, giống như một thanh kiếm lợi hại, nhắm

thẳng vào cổ họng, khiến cô nói chuyện có chút khó khăn. “… em xin lỗi.”

“Lúc tối, em vốn định thay quần áo chuẩn bị cùng anh đi tham gia tiêc đầy

tháng của Bảo Bảo, sau đó… Mục Hi lại gõ cửa phòng anh, nói rằng trưa

nay Lâu Dịch bị ngã xuống từ trên sân khấu.” Cô sắp xếp lại câu văn. “Em liền trực tiếp theo anh ta tới bệnh viện, may mắn cậu ấy chỉ bị gãy

xương chân trái, không có vấn đề gì nghiêm trọng.”

Ánh mắt Tư Không Cảnh vẫn nhìn về phía trước,đợi cô nói xong, anh từ từ gật đầu một cái. “Ừ, anh thấy được.”

Cô sững sờ một chút.

“Anh thấy được em đi vào thang máy với Mục Hi.”Anh nói ngắn gọn.

Cảm giác tội lỗi trong lòng cô càng nặng hơn, nói chuyện cũng mang theo một ít âm mũi. “Sau đó em ra khỏi phòng bệnh, liền nhìn thấy tin nhắn của

anh, em nhanh chóng gọi điện thoại cho anh, anh không nhận. Em biết trên thế giới không có thuốc hối hận, nếu như lúc ấy em kiên trì gọi điện

thoại, đến lúc biết anh đang dự tiệc một mình, em nhất đinh chạy tới đó, dù phải đối mặt với lời chê trách vì tới trễ.”

Nói xong, cô cười khổ. ”Em biết, ấn tượng của ba mẹ anh với em, cũng đủ hỏng bét rồi.”

Anh muốn cha mẹ mình tán thành cô bao nhiêu, cô liền có bao nhiêu mong muốn trở thành phu nhân Tư Không.

Cho nên cô có thể hiểu, anh nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nói cô không cần đến, một mình tới đó thì có loại tâm trạng gì.

Cô cũng hiểu, đối mặt với lời ước định đã nói, cha mẹ anh sẽ nghĩ sao về cô, nghĩ cô không hợp làm con dâu của bọn họ.

“Tư Không, hai người ở với nhau một thời gian dài, sẽ có rất nhiều khuyết

lộ ra trước mặt đối phương, dù có ngọt ngào hơn nữa, dần dần cũng sẽ nảy sinh mâu thuẫn và sự ngăn cách.” Cô ho khan một tiếng. “Cho nên gần đây em vẫn rất sợ, sợ những mâu thuẫn và ngăn cách này, sẽ làm cho anh ngày càng xa rời em.”

Cô nhất định phải nói cho anh biết, ý nghĩ hiện tại trong lòng cô, cô một chút cũng không muốn anh hoài nghi cô, không

muốn anh xa rời cô.

Tư Không Cảnh nghe xong tất cả lời của cô, cuối cùng cũng nghiêng đầu nhìn cô.

Anh vươn tay, nhẹ lau gò má của cô, động tác rất dịu dàng.

“Hạ Hạ, mấy ngày trước em đã nói với anh, nói em hi vọng anh hoàn toàn tin

tưởng cuộc sống và công việc của em.” Ánh mắt anh rất bình tĩnh. “Lúc đó anh không trả lời em, nhưng hôm nay anh sẽ cho em một đáp án.”

“Anh còn muốn nghe thêm một chút, cảm nhận bây giờ của em đối với công việc này là gì?” Anh thu tay lại.

Phong Hạ nhắm hai mắt lại, hồi lâu, nhìn thẳng vào mắt anh nói. “Gặp Lâu Dịch ở bệnh viện xong, Mục Hi đưa em tới công ty Live.


80s toys - Atari. I still have