XtGem Forum catalog
Đã Lâu Không Gặp

Đã Lâu Không Gặp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325311

Bình chọn: 7.5.00/10/531 lượt.

mặt mày anh lạnh nhạt nói

"Tiểu Cảnh?" Mẹ của anh hình như là vừa mới tỉnh "Sao vậy?"

Anh bận rộn công việc, bình thường rất ít khi gọi điện về nhà nói chuyện

Anh cầm điện thoại di động đứng ở bên cửa sổ, từ từ nói "Lần trước mẹ hỏi ngày sinh tháng đẻ cô ấy là để cầm đi đoán mệnh?"

Mẹ của anh sững sờ một chút, mới phản ứng từ “cô” đó là chỉ Phong Hạ,

"Đúng, là mẹ đưa nhờ người ta xem hộ, con đã đọc tin nhắn rồi phải

không?"

"Mẹ, con muốn lặp lại một lần nữa" Anh chờ mẹ nói xong

“Vợ của con, không có khả năng là người khác, dù kết quả như thế nào, dù cô ấy khắc chồng, con cũng không thay đổi”

"Con tôn trọng hai

người tin tưởng những thứ phong thủy, tập tục kia, con cũng vậy, hy vọng hai người có thể tin vào mắ nhìn người của con, có lẽ cô ấy đang ở

trong cái thế giới này, có rất nhiều chuyện thân bất do kỷ, nhưng những

chuyện khác của cô ấy, con hiểu rất rõ”

Từ trước đến giờ anh luôn tin tưởng, bất luận sau này cô có bước xa đến đâu, thì tình cảm cô đối

với anh, vẫn lớn hơn tất cả mọi thứ

Mẹ Tư Không im lặng một hồi, rồi bình tĩnh nói “Tuần sau là đầy tháng con của Sênh Sênh, con hãy đưa cô bé ấy tới”

"Dạ" Anh nói "Nếu không có thời gian tiếp xúc lâu, sẽ không thể hiểu rõ một người"

Giống như một cô gái đáng yêu như cô, nhất định sẽ chiếm được cảm tình của mọi người trong nhà anh

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------

Công việc quay bộ phim《 Hồng Trần 》đã tiến hành được hai phần ba, mỗi ngày

đều tập trung diễn với cường độ cao, buổi tối kết thúc công việc lại về

khách sạn, ngủ mất tiếng, mọi việc cứ liên tục lặp lại

Buổi tối

mỗi ngày, hai người cũng sẽ gọi điện thoại, nói với nhau một số chuyện,

giống như quay lại thời điểm hai người mới bắt đầu

Buổi tối ngày

thứ sáu, cô vừa ăn một chén mì ăn liền nhỏ, vừa đeo tai nghe nói chuyện

điện thoại với anh, cắn sợi mì cùng anh châm chọc Trần Dĩnh làm biết bao chuyện khiến cô dựng hết tóc gáy

Bên kia anh nghe cô nói, thỉnh

thoảng cười một tiếng, đợi cô nói xong, anh mới chậm rãi nói “Tối mai

anh sẽ đến đón em tới biệt thự”

Cô lập tức cắn đứt sợi mì trong miệng, ho khan hai tiếng, lại dùng nĩa tiếp tục ăn

"Sau khi kết thúc công việc em ở trong phòng chờ, sau khi anh đến sẽ gọi

điện thoại cho em” Anh dừng một chút rồi nói “Ăn chậm thôi”

"Ừm. . . . . ." Cô rũ mắt xuống "Đồng ý nhưng không cho phép lâm trận lại bỏ chạy?"

Thật ra lời nói của cô không giống như đang nói đùa, nhưng anh không nhận ra điều đó, nói đùa “Ừ! Vậy anh liền đổi người chở em về Tư Không gia

vậy?”

"Anh dám!" Cô lập tức hừ hừ "Có thể ngồi ở ghế phụ bên cạnh anh chỉ có thể là con của chúng ta, ….. hoặc là em, biết không?”

Anh cười cưng chiều một tiếng "Được, đi ngủ sớm một chút, ngày mai sẽ biểu hiện tốt hơn”

"Ừm, khẳng định diễm áp quần phương . . . . . ." Cô cố ý xuyên tạc một câu

thành ngữ, sau đó mới nói ngủ ngon với anh, đưa điện thoại di động đặt

sang một bên

Trong phòng lại yên tĩnh lại lần nữa, cô bỏ nĩa,

ngồi xuống sàn nhà, ôm đầu gối cái, ánh mắt cô đơn, không biết đang suy

nghĩ gì.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------

Buổi tối thứ bảy, bởi vì đạo diễn Kim bận chuyện riêng nên kết thúc công

việc sớm hơn mọi ngày, Phong Hạ nghĩ lát nữa sẽ đi dự tiệc đầy tháng mà

ngẩn người đi về phòng

Ai ngờ, cô vừa đóng cửa lại muốn đi tắm, chợt nghe chuông cửa reo lên, cô đi đến cửa, nhìn qua kính nhỏ, có chút kì quái mở cửa

Mục Hi đứng ngoài cửa, mặt không chút thay đổi nhìn cô

"Có chuyện gì sao?" Cô nhìn anh ta mà trong lòng có chút hoảng hốt, cố gắng giữ bình tĩnh hỏi

“Buổi trưa, thời điểm Lâu Dịch luyện tập vũ đạo, bị té từ trên sân khấu xuống” Anh im lặng hai giây, môi mỏng khẽ mấp máy

Cô đứng tại chỗ, sợ run mấy giây, lập tức tiến lên một bước, nhìn chằm

chằm anh ta, cả người vẫn run không ngừng "Bây giờ cậu ấy sao rồi?!!"

"Người trong công ty đã đưa cậu ta đến bệnh viện" Anh hờ hững nhìn cô "Đi thôi, tôi đưa cô đi"

Cô bỏ qua mọi thứ, lập tức theo anh ta bước nhanh đến thang máy

Hai phòng gần nhau, vốn là Tư Không Cảnh đang đứng trước gương chỉnh cổ áo, dường như nghe loáng thoáng trên hành lang có tiếng nói

Mà giọng nói kia hình như là của Phong Hạ, anh nghĩ nghĩ, khẽ hé cửa liếc nhìn

Chỉ nhìn một cái, ánh mắt anh như gió lạnh gào thét giờ đây như đang bốc

lên từng trận gió xoáy lạnh người, cả khuôn mặt mang theo hơi thở lạnh

thấu xương

Trong thang máy, chỉ cách hành lang phòng anh vài

bước chân, cửa thang máy đang dần đóng lại, mà ở trong buồng thang máy

Phong Hạ và Mục Hi đang đứng kề nhau

Đến khi cửa thang máy hoàn toàn đóng lại, anh cũng không nhìn đến khuôn mặt đầy lo lắng của cô

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------

Trên đường Land Rover phóng như bay, từ thị trấn T tới thành phố S chỉ mất nửa giờ đồng hồ

Xưa nay Mục Hi luôn ít nói, trên xe cũng không đề cập tới tình hình cụ thể

của Lâu Dịch như thế nào, đến bệnh viện, từ trên xe nhảy xuống, trong

đầu Phong Hạ hỗn loạn chỉ một mực đi theo sau Mục Hi vào trong bệ