
nh viện
Đi tới trước một phòng bệnh, Mục Hi cũng không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa đi vào
Lòng cô như lửa đốt vội đi vào, chỉ nghe thấy Lâu Dịch khoa trương hét lên một tiếng
"Mục thiếu gia! Hạ. . . . . . Hạ Hạ?" Lâu Dịch ngồi trên giường đang liều
mình chống cự không cho y tá kiểm tra, khi nhìn thấy cô thì trợn to hai
mắt “Cậu…. Sao cậu lại tới đây?”
Cô đến gần mấy bước, mới phát
hiện trên mặt cậu ta và trên cánh tay cũng có mấy vết thương, chân trái
hình như là bị gãy xương, bị bó thạch cao treo ngược lên rất cao, nhưng
thật may là không giống những kết quả đáng sợ khi nãy cô nghĩ trên đườnd khiến cô phát run kia
"Aizz. . . . . . Cái sân khấu không cao,
cho nên không cần lo lắng” Lúc này Lâu Dịch mới ngoan ngoãn phối hợp để y tá kiểm tra, nhìn cô đi về phía mình “Tiểu gia mình vẫn là một người
đàn ông mạnh mẽ, mặt mày cũng không hốc hác, chỉ là cái chân thì cần
phải chăm sóc một thời gian”
"Câu nói kia nói thế nào nhỉ?" Anh cười híp mắt trêu ghẹo "À! Thương gân động cốt một trăm ngày? Không có chuyện gì lớn đâu!"
Cô nhìn cậu ta không khác bình thướng mấy, thân kinh đang căng thẳng cuối
cùng cũng thả lỏng, một lúc sau, khi anh chống mép giường ngồi dậy, cô
lại thấy chút sợ hãi, nhỏ giọng chửi một cậu “Khốn kiếp!”
"A! Cậu nói cái gì? Mình không nghe thấy. . . . . ." Anh cố làm ra vẻ, ghé lại gần người cô, nháy mắt "Được rồi, đừng lo lắng!"
"Chỉ là, tại sao thiếu gia lại đưa cậu đến đây?" Lâu Dịch hình như rất tôn
trọng, kiêng kỵ Mục Hi, vội vàng nghiêng đầu nhìn anh “Mục thiếu gia,
thật xin lỗi, làm phiền anh lại tự mình đến đây một chuyến………”
"Nghỉ ngơi trong vòng một trăm ngày, bằng tốc độ nhanh nhất hồi phục, đặc
biệt là đôi chân, sau này mới thuận lợi cho việc tập vũ đạo” Mục Hi cắt
đứt lời của anh, lạnh giọng tuyên bố “Trong mấy ngày nghỉ, cố gắng sáng
tác khoảng 40 bài hát mới và học kĩ kịch bản mới đi!”
Một câu tiếp một câu, mạch lạc hợp quy tắc, Lâu Dịch nghe cũng có chút choáng váng, một lát sau, mới cúi đầu kêu rên một tiếng
"Nếu nhìn rồi, Lâu Dịch cũng không bị thương gì nặng, Phong Hạ, bây giờ cô
đi với tôi đến công ty một chuyến" Mục Hi nói xong, trực tiếp xoay người đi ra khỏi phòng bệnh
Lúc này cửa nhẹ nhàng đóng lại, Lâu Dịch
khép miệng mình lại rồi nhìn Phong Hạ đứng bên cạnh “Cậu có biết không?
Bình sinh đây là lần thứ hai mình chấp nhận một người có khí thế như vậy áp đảo, người thứ nhất là một người bạn làm ăn của ba mình, cũng là một thương nhân có tiếng ở thành phố S, hình như là … họ Phó”
"Có phải tên là Phó Chính không?" Cô thử dò xét hỏi
". . . . . . Đúng! Chính là cái tên này" Lâu Dịch trực tiếp kích động làm cái chân bị thương đau hơn, lập tức ngao ngao kêu lên
". . . . . . Ông ấy là người bạn rất thân của ba mình" Phong Hạ đỡ đỡ trán "Mình vẫn cảm thấy Mục Hi giống ai đó, giờ thì đã biết là giống ai rồi"
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------
Đi ra khỏi phòng bệnh, Phong Hạ mới phát hiện hình như mình đã quên một chuyện rất quan trọng
Cô lấy điện thoại di động ra, mới giật mình phát hiện mình đã quên chuyện đầy tháng con của em họ Tư Không Cảnh
Mở điện thoại di động ra, nhưng không như dự đoán có những cuộc gọi nhỡ, chỉ có một tin nhắn của Tư Không Cảnh
"Tạm thời anh có chút chuyện, không thể đi đầy tháng rồi!"
Anh không thể đi, ý tức là cô cũng không cần đi!
Tin nhắn ngắn gọn, cô xem đi xem lại, cảm thấy như vậy là hợp tình hợp lí nhưng lại cảm thấy có điều gì đó không ổn
Suy nghĩ một chút, cô quyết định gọi điện thoại nhưng chuông reo vài lần vẫn không có ai bắt máy
Lúc này bên ngoài bệnh viện vang lên tiếng còi xe hơi, hẳn là xe của Mục Hi
Cô thở dài, vội vàng cất điện thoại đi, chạy ra khỏi bệnh viện
Thành phố S, biệt thự của Nam gia
Tư Không Cảnh ngồi trên ghế sa lon, đưa điện thoại di động tắt máy, im
lặng cầm ly rượu, cúi đầu thật thấp, khiến người ta không thấy rõ mặt
anh lúc này
"Anh" Tư Không Sênh rất vô tư đối với chuyện tình cảm ‘phàm thế tục trần’ rất vô cảm, thật vất vả ôm cục cưng cho các trưởng
bối nhìn một chút, rồi vội vàng nhường chỗ lại cho ông xã Nam Kiêu, cũng như chạy trốn khỏi chỗ đó
Cô ngồi xuống bên cạnh anh, cho anh nhìn cục cưng trong ngực
Cục cưng là một bé gái, mới đầy tháng, gương mặt nho nhỏ, đáng yêu không chịu được, khóe miệng cong cong, giống như đang cười
"Giống em, cũng giống Nam Kiêu" Anh nhìn một hồi, khẽ cười nhẹ "Thật đáng yêu!"
"Em thấy con bé giống anh ấy hơn" Tư Không Sênh ôm cục cưng, chợt nghĩ đến
cái gì "Chờ một chút, em mới nghĩ ra công thức làm ra thuốc mới, em muốn lên lầu ghi công thức lại, anh ôm cục cưng giùm em”
"Được rồi,
cẩn thận, nâng đầu!" Cô lấy tay chỉ chỉ tay anh "Anh, làm ơn, em lập tức xuống. . . . . . Dù sao cũng đừng nói cho Nam Kiêu! Nếu gặp thì nói em
đi phòng rửa tay"
Tư Không Cảnh mấp máy môi coi như là đồng ý, cẩn thận từng li từng tí bế cục cưng.
"Tiểu Cảnh" Tư Không Sênh vừa mới đi, lúc này mẹ Tư Không Cảnh đi vào, nhíu mày nhìn kĩ gương mặt anh "Tiểu Hạ chưa đến sao?"
"Vâng" Anh đáp một tiếng.
"Không phải nói