
chỉ biết cười.
Lúc ra về, anh ta định bắt tay chào tạm biệt tôi.
“Không cần.”
Tôi thẳng thắn hất tay anh ta ra.
Lúc tôi xoay người rời đi, anh ta lại kéo tay tôi lại: “Chúng ta tại sao lại phải đi tới bước này?”
Tôi quay đầu lại nhìn anh ta “Lúc đó, người đưa ra lời chia tay kia không phải là tôi…”
Anh ta cười bất đắc dĩ :”Anh chỉ là muốn thành toàn cho em, thái độ lạnh lùng của em khiến người ta không nhìn thấy hy vọng.”
Đúng vậy, không nhìn thấy hy vọng, lúc đó anh ta cũng nói như vậy
“Bàn tay cũng lạnh lẽo như thế…” Anh ta thấp giọng nói
“ĐÚng vậy, tôi máu lạnh…” Tôi cười rút tay về, tay anh ta rất ấm, nhưng không thể lưu luyến.
“Tạm biệt…” Tôi lại giằng tay ra lần nữa, lần này anh ta không níu kéo nữa.
Đi trên đường, người qua lại ai cũng vội vã, tôi cảm thấy trong lòng có một khoảng trống rỗng.
Tại sao lại phải đi tới bước này?
Tôi đang hỏi chính mình.
Thực ra, tấm lòng của anh, em vẫn luôn ghi nhớ.
Nhớ kỹ anh thương em sợ hãi mà kìm nén ham muốn.
Nhớ kỹ lần em bị ngã, anh suốt đêm tức tốc từ thành phố trở về, chỉ để giúp em thay thuốc.
Nhớ kỹ anh đã từng nói, anh rất muốn yêu thương em thật nhiều, nhưng em lại từ chối, chẳng hề làm nũng.
Nhớ kỹ, lúc chia tay, anh gõ nhẹ lên trán em, nói: em sẽ hối hận, không có ai có thể tốt với em như anh nữa.
Những lời này cực kỳ giống lời nguyền.
ĐÚngvậy, em đều nhớ kỹ.
Còn nhớ rõ, sau khi chia tay với anh rồi, bạn bè chỉ vào mũi em mà nói, có phải cậu bị điên rồi không?
Còn nhớ rõ, sau khi chia tay với anh rồi, mẹ em bất đắc dĩ hỏi, cậu ấy có điểm nào không tốt chứ?
Đúng vậy, anh có điểm nào không tốt chứ? Vì sao lại phải chia tay?
Bởi vì chúng ta quá giống nhau, chúng ta đều nhạy cảm, bất lực, yếu đuối…
Chúng ta đều thích mơ tưởng, không thực tế, sẽ không thể tồn tại được.
Nhìn anh, em có thể trông thấy chính bản thân mình, chạm vào anh, em tưởng như đang chạm vào linh hồn mình.
Chúng ta có thể yêu đương, nhưng không thể nào chung sống.
Những người giống nhau, định trước là không có duyên phận.
Có thể, kể từ ngày bắt đầu, chúng ta đã đang chờ đợi một kết thúc rồi…
Một cơn gió cô đơn thổi vào một căn phòng ở tầng cao trong thành phố, mây trên trời hiện lên vẻ cô tịch.
Hai năm trước, tôi không khóc.
Nhưng hôm nay, nước mắt lại rơi rất nhiều.
Nói với chính mình, sau khi khóc xong rồi, tôi phải tự sống cho thật tốt.
Đúng vậy, giống như khi chia tay đã nói, rời khỏi anh, em có thể sống rất tốt…
Hồi ức, đúng là một thứ rất kỳ lạ.
Một cuộc “gặp mặt tình cờ” nho nhỏ, không ngờ lại có thể khơi ra nỗi cô đơn hai năm trước của tôi.
Haiz, BS chính mình… Sau khi về nhà, ngồi trước màn hình, lại viết thêm phiên ngoại.
Đừng hỏi tôi vì sao lại làm như vậy?
Có những lúc tôi rất tùy hứng, suy nghĩ theo trái tim, cứ tiến lênphía trước là được.
Thực ra vẫn rất thích Tư Dạ, vì sao sau này lại có chút thiên vị cho Truyền Chi?
Thực ra, chỉ là để cho hắn vài phần linh hồn mà thôi.
Không còn lời nào nữa…
Còn nữa, Yên mỗ (ý là tác giả) trịnh trọng kính mời Tư Dạ đảng không
nên đọc chương này, biết đâu lại làm tổn thương trái tim của mọi người.
****
Lúc còn nhỏ, ông ngoại rất thích ôm tôi ngồi ngắm biển, có một lần, ông hỏi tôi, lý tưởng của cháu là gì…
Tôi kiêu ngạo nói, muốn làm người thừa kế Carlo Gambino (tên của ông ngoại Truyền Chi).
Ông ngoại cười lớn nói với tôi: Biết không? Trên đời này, phải có nỗ
lực thì mới có thu hoạch, cháu muốn làm được việc ấy, trước tiên phải
biết bản thân sẽ mất đi những gì.
Tôi sẽ mất đi cái gì?
Hạnh phúc, vui vẻ, cuộc sống yên ổn bình thường, tình yêu đẹp đẽ nhất…
Tôi nói, mất thì mất, cháu không cần những thứ đó, cháu chỉ cần quyền lực.
Ông ngoại nhìn tôi không chớp mắt, cháu không giống cha cháu, cháu cũng chẳng giống mẹ cháu…
Có lẽ, cháu thực sự có thể…
Tôi thực sự có thể, mọi người trong gia tộc đều nói vậy, tôi là người thân thiết nhất với ông ngoại.
Thế nhưng, tôi vẫn chưa vừa lòng, dục vọng đối với quyền lực càng
ngày càng lớn, dòng máu đó chảy trong người tôi, dòng máu được kế thừa
từ gia tộc.
Carlo Gambino, cháu sẽ thừa kế gia sản của ông một cách vinh quang, không chỉ có vậy, cháu còn có thể vượt qua cả ông.
Thế kỷ trước ông có thể hô mưa gọi gió, làm thay đổi cả thế giới, giờ đến lượt cháu xoay vần đất trời.
Cháu lớn lên trong câu chuyện cổ tích về ông, bây gờ, cháu muốn tự tay mình phá vỡ nó.
Sống trên đời gần ba mươi năm, quyền lực mang lại cho tôi cảm giác thỏa mãn vô cùng.
Tôi thích đứng ở nơi cao, ngạo nghễ nhìn thiên hạ, thu cuộc sống của tất cả mọi người trong tầm mắt mình.
Tôi từng cho ràng, ôm quyền lực trong tay chính là ôm được tất cả trong tay.
Mãi cho đến khi, gặp cô ấy…
Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, là ở trên bàn đàm phán, cô ấy ngồi bên cạnh người đại diện hợp pháp của Xích Vũ.
Áo trắng, quần trắng, tóc dài đến bả vai, không trang điểm, mặt mộc thuần khiết.
Cô rất bình tĩnh, dường như không thích nói chuyện, trên miệng luôn có một nụ cười nhàn nhạt, lịch sự mà xa cách..
Cũng chẳng biết vì sao, lại có thể hấp dẫn ánh mắt của tôi.
Cô ấy là ai? Thuộc hạ của Hi