
nh đá
quý như em dùng nó để lừa qua mắt anh thì thật và giả có gì khác nhau
chứ?”
“Là đồ thật”. Mùi hương hoa cà dược bên ngoài theo gió
phảng phất bên cửa sổ, rồi lan tận vào trong phòng, một cảm giác bất an ở đâu kéo đến. Thiên Hạ tiếp lời: “Là tôi khó khăn lắm mới lấy được từ
tay Triệu Hằng Chi”.
“Khó khăn thế nào?” Khưu Lạc vẫn dáng vẻ điềm tĩnh ấy hỏi cô, giống như bông sen dưới ánh trăng, thuần khiết mà xa xôi.
Thiên Hạ cười và nhìn thẳng vào mặt anh, cô không muốn bỏ qua bất cứ biểu
hiện nào trên mặt anh: “Là em dùng cơ thể để đổi lấy nó”.
Khưu Lạc vẫn cười điềm tĩnh: “Thiên Hạ, em không cần đùa như thế. Em là loại người có thể chịu uất ức hay sao?”
“Anh không tin sao, anh thấy một cô gái như em thì còn có cách gì nữa chứ?”
Cô trả lời một cách bình tĩnh thế nhưng dường như có cảm giác đắng ngắt
trong cổ họng.
Gió thổi mạnh hơn, tấm rèm ngoài cửa sổ bay phành
phạch, mùi hoa cà dược bay đến càng thơm hơn, trên vai cô lộ rõ nốt đỏ
bị hôn hôm trước, trên đôi vai trắng ngần lại có một dấu vết của tình
yêu rõ ràng như thế.
Khưu Lạc nắm chặt chiếc quạt hơn rồi nhìn
chằm chằm vào vết xước trên vai cô, sau đó lại cười: “Ngôn Thiên Hạ, em
đang lừa anh à, em có ngu đến mấy cũng không bao giờ dùng biện pháp đó
đâu….”.
“Biện pháp này thì sao?” Giọng lạnh lùng của cô cắt ngang lời anh, cô bước lại trước mặt anh, mùi nước hoa đã bắt đầu lan tỏa:
“Lẽ nào anh vẫn nghĩ em là thiếu nữ thuần khiết sao? Là ai ba năm trước
đã lấy đi sự trong trắng của em, anh quên rồi sao? Nếu đã… không còn
trong trắng nữa thì vấy bẩn thêm một lần nữa thì có sao chứ?”
“Thiên Hạ, không nên nói về mình như thế chứ”. Khưu Lạc ném cái quạt sang một bên rồi cười nhạt.
Cô cười: “Em đã ngủ với anh, đã ngủ với Châu Cẩn Du, cũng đã ngủ với Triệu Hằng Chi. Có thể sau này sẽ ngủ với người khác nữa. Thế nào, lẽ nào anh trêu hoa ghẹo gái bên ngoài mà còn yêu cầu em giữ gìn vì anh sao?”
Đó là cái gì? Là thấy có lỗi sao? Sao cô lại nhìn thấy điều này lóe lên
trong mắt Khưu Lạc. Đôi mắt màu xanh lục ấy lại có màu đau thương vì cô
sao, quả là một sự phát hiện ngoài ý muốn. Cô cúi người rồi ngẩng đầu
nhìn vào đôi mắt anh.
“Khưu Lạc, chẳng phải anh nên vui mừng hay
sao? Là anh ép em thành như thế này. Anh khiến em trở nên như thế này,
hơn nữa, anh còn ép em đến đường cùng, chẳng qua em cũng chỉ hoàn thành
nó theo kịch bản mà anh đã viết cho vai diễn của em thôi mà, lẽ nào anh
không vui sao? Thấy em trở nên bẩn thỉu thế này chắc anh có cảm giác
thành công lắm nhỉ?” Câu cuối cùng dường như được xuất phát từ đáy lòng
cô.
“Ha ha”, thấy ánh mắt đờ đẫn của Khưu Lạc như vậy cô liền
cười và nói: “Chúc mừng anh, Khưu Lạc, anh đã thành công khi khiến em
phát điên thế này”.
Cô quay người rời đi thì bị Khưu Lạc ôm chặt
từ phía sau, anh ôm chặt cô và rồi hai người cùng nằm trên tấm ghế sofa
êm dịu. Giọng anh như bị nén xuống: “Không bẩn, Thiên Hạ không bẩn”. Cô
cảm nhận được cảm giác mềm mại khi anh hôn lên vết xước ấy.
Lẽ nào đây mới là Khưu Lạc thực sự sao? Anh ấy vẫn còn yêu cô sao?
Ánh trăng lướt qua khung cửa và đọng lại trên ghế sofa, vô cùng sáng.
“Thiên Hạ, sau này em không được nói mình như thế nữa”. Đôi môi anh đã tách
khỏi vai cô, anh ôm cô vào lòng và nằm dài trên ghế, giống như hai con
mèo lười đang dựa vào nhau trong bóng đêm: “Bởi vì anh không tin những
lời đó đâu”.
Như có một gáo nước lạnh vừa dội vào đầu cô!
“Em nói như thế anh đau lòng lắm”. Những ngón tay của anh luồn vào mái tóc
cô, trên chiếc ghê sofa mềm mại, hai người thân mật không giới hạn. “Hôm nay anh rất mệt, em ở bên anh nhé!” Nói xong anh nhắm mắt lại.
“Anh thực sự muốn Cảnh Thụy sao?” Cô hỏi.
“Sáng sớm mai anh sẽ để Giai Vân mang viên ngọc thật đến chỗ tám nhà giám
định đá quý công bố với bên ngoài. Không cần phải nói nhiều nữa”.
Thực sự anh cảm thấy rất mệt mỏi, nên rất dễ dàng vào giấc ngủ. Thiên Hạ
nhìn anh ngủ rồi bất giác đưa tay lên vuốt nhẹ mặt anh. Có thể đây là
lúc duy nhất mà Khưu Lạc không đề phòng. Nếu như hai người họ cứ như thế này mãi thì tốt biết mấy….
Ánh trăng sáng vằng vặc, hương hoa cũng đã lan rộng khắp nơi.
Sáng hôm sau khi Thiên Hạ tỉnh dậy thì trên ghế chỉ có mình cô. Cô chải đầu
rửa mặt xong, xuống dưới thì đã thấy Giai Vân đang phì phèo thuốc lá ở
đó. Cả căn phòng ngoài hai người ra không thấy bóng anh đâu cả.
“Chuyện viên Tổ Mẫu Lục đã xong rồi”. Giai Vân nói mà không nhìn cô.
“Ờ, Khưu Lạc đâu?”
“Đi rồi”. Trần Giai Vân lạnh lùng đáp.
Thiên Hạ thấy nặng trĩu trong lòng, vận mệnh lại lặp lại một lần nữa.
Không nản chí, cô hỏi tiếp: “Đi đâu?”
“Anh ấy đâu có nói với tôi”. Trần Giai Vân ngước mắt nhìn Thiên Hạ và phát
hiện thấy vết xước đỏ trên cổ cô, có lẽ hiểu nhầm nên cô ta hạ giọng và
nói đầy đồng cảm: “Không nên nghĩ về anh ấy nữa, tôi cũng rất đen đủi
khi phải thay “Lý Ngự Thành” xử lý mọi việc trong nước, anh ta để lại
một đống hỗn loạn cho tôi”.
“Anh ấy đi nước ngoài rồi sao?” Thiên Hạ cao giọng hỏi, Giai Vân gật đầu.
“… Tôi còn nhiều việc phải làm, tôi đi trước đây”. Nói xong Thiên Hạ