
giá viên Tổ Mẫu Lục giả. Anh thật to gan, thủ
đoạn thật độc ác và cũng thật ngu xuẩn. Lẽ nào anh không biết sau khi
chuyện này đưa lên tòa sẽ có hậu quả như thế nào sao? Một khi sự việc bị bại lộ thì ai bảo vệ anh?”
Bước chân Triệu Hằng Chi khựng lại
khi tay đã đẩy xong nắm cửa, anh định quay lại nhìn Thiên Hạ đang quỳ
dưới đất nhưng không cô đã đứng thẳng dậy. Cô nhìn Hằng Chi và cười
khẩy: “Anh có thể làm được thì tôi có thể điều tra được. Anh dám vu oan
thì tôi dám làm thật”.
“Ồ”, anh quay bước lại và đến trước mặt
Thiên Hạ: “Đó là lời đồn sao? Nếu như là lời đồn, là vu oan thì tại sao
Lâm Hề Nhị lại đi khỏi nhà họ Ngôn ngay lập tức? Điều này không phải rất vô lý sao? Người phụ nữ suốt ngày gắn với tiền như bà ta đột nhiên lại
cùng con trai phủi áo ra đi, điều này chỉ có thể nói nhà họ Ngôn đã đến
lúc đổ rồi”.
Cô phủi phủi hai đầu gối rồi uể oải nhìn Hằng Chi
một cách quyến rũ: “Làm sao mà anh biết được chuyện đó không phải do tôi sắp đặt để đuổi họ đi?”
“Được, cho dù là cô sắp đặt để đuổi họ
đi thì cô cũng không nên quên một điều, nhân vật mấu chốt của việc này
là Lý Ngự Thành. Ông ta nói đó là viên đá thật thì Cảnh Thụy sẽ không
sao; Còn nếu ông ta nói đó là đá giả…. Nhất định cô sẽ nghĩ làm sao mà
ông ta có thể đưa viên đá giả ra được, rõ ràng hôm đấu giá là đá thật.
Thế nhưng cô đừng quên hôm đấu giá Trần Giai Vân cầm viên đá đi ngay,
mọi thủ tục thanh toán đều giao cho trợ lý, đó chính là cơ hội cho tôi
đưa viên đá …”.
“Lý Ngự Thành làm sao có thể làm giả được? Viên
đá ở buổi đấu giá là thật, cho dù có đặt ngay ở đấy thì mọi người cũng
thể mở mắt mà nói sằng bậy được”.
“Thế nhưng tôi đã chuẩn bị viên ngọc giả…” Triệu Hằng Chi cười nham hiểm. Anh ta đến bên bàn uống nước
cầm chai Rafi đã mở sẵn rồi rót điệu nghệ vào chiếc cốc đáy cao, uống
một ngụm và nói tiếp: “Đêm trước khi tin này được tung ra tôi phải làm
đủ mọi cách mới có thể đưa được viên ngọc giả đến tay Lý Ngự Thành một
cách bí mật. Scandan động trời cùng với chuyện viên ngọc giả nữa, chỉ
cần Lý Ngự Thành mang viên đá đó ra thì chẳng cần tốn sức cũng có thể
đạp đổ Cảnh Thụy xuống đất: Nói xong anh ta phá lên cười.
“Anh
nghĩ rằng mọi người đều vô liêm sỉ như anh sao?” Ngôn Thiên Hạ nắm chặt
tay lại, hóa ra con cáo này tâm địa thật xấu xa, viên Tổ Mẫu Lục thật
cũng bị hắn bày mưu tính kế biến thành giả.
“Thương nhân không
phải là thánh nhân, có thể đánh bại quân địch mà không tốn chút sức lực
nào thì tại sao lại không làm chứ?” Anh ta nhìn cô rồi nói: “Xét cho
cùng thì cô vẫn còn trẻ lắm, chưa hiểu hết sự đời đâu…”.
“Không
cần nói nhiều, đêm nay tôi chỉ cần viên Ánh Trăng, trước khi Lý Ngự
Thành công bố mọi chuyện nếu như tôi nói chuyện anh đưa hối lộ các tờ
báo ra ngoài thì e rằng người thất bại sẽ là anh đấy, hơn nữa lúc đó ông ta cũng không dám lấy viên Tổ Mẫu Lục giả ra đâu”.
Triệu Hằng
Chi nặng nề đặt chiếc cốc đế cao xuống bàn, tiếng cốc thủy tinh chạm vào nhau vang lên đinh tai, anh quay lại nhìn ánh mắt Thiên Hạ lúc này sắc
lẹm và tàn nhẫn.
Cho đến cuối cùng vẫn là cô túm được ngọn đuốc của anh ta rồi, chỉ cần thêm mồi lửa…….
“Ha ha” Thiên Hạ đột nhiên cười phá lên: “Triệu Hằng Chi, tôi biết anh đang tính toán điều gì”. Nói xong cô tháo giày cao gót ra và trèo lên
giường, sau đó ném hai chiếc gối xuống đất rồi biến chiếc giường thành
một đống nhàu nát, Triệu Hằng Chi đứng bên trơ mắt nhìn cô, cô như bị
điên, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
Làm xong tất cả cô bước xuống
giường và đi đến trước mặt Hằng Chi: “Tránh ra”. Cánh tay cô chắt vào
anh ta một cái rồi cầm chiếc cốc thủy tinh vẫn còn một nửa rượu vang, cô quay người và rót thành một đường cong hoàn mỹ trên không trung. Trên
giường lúc này đã tạo thành một vệt đỏ. Cô cười vừa ý sau đó quay người
nhìn thẳng vào Triệu Hằng Chi.
“Tôi biết trong tay anh vẫn còn
một con bài cuối cùng, con gái độc nhất của đại gia làng truyền thông
Lâm Liên Chi tháng mười này sẽ lấy anh, vì thế anh tự tin lợi dụng
truyền thông, anh cho rằng đã có bố vợ đỡ lưng, không phải thế sao?
Nhưng nếu ông ta biết cuộc sống của con rể ông ta “tích cực” như thế nào thì sao nhỉ?” Cô cười, ánh mắt như ngọn đuốc, cô ngồi lên giường, thỏa
mãn nhìn vết rượu, lạnh lùng cao ngạo như nữ hoàng bóng đêm, “Nếu như
ông ấy biết con rể tương lai của mình luôn qua đêm ở khách sạn, lại còn
dẫn cô gái nào đó từ Dream Pub đến khách sạn thuê phòng thì sao nhỉ?”
Nói xong như chợt nhớ ra điều gì cô lại nói: “A, đúng rồi, tôi không
phải là cô gái nào đó, cô gái đó không dám làm to chuyện đâu, nên anh
không phải lo. Nhưng mà tôi thì cứ thích làm to chuyện, làm to đến mức
khiến cho chuyện hôn nhân hai nhà phải chết yểu, làm to đến mức để tập
đoàn Dia và STK chia cổ phần, khiến cho Đông Tường tự động giải tán! Tôi phải nhắc nhở anh rằng, khách sạn chắc có máy tự động ghi âm và quay
camera, mà người đặt căn phòng tổng thống này, là tôi, Ngôn Thiên Hạ,
còn anh, có trăm cái miệng cũng không rửa sạch được đâu. Ha ha…”.
Xem ra cô ấy đã thực sự túm được đuôi của con cáo rồi, Triệu