
ung khu thần kinh của Hằng
Chi, anh ta không kiềm chế được liền nói: “Mùi nước hoa của em thật đặc
biệt”, nói xong liền ôm lấy eo của Thiên Hạ.
Thiên Hạ cười và rót đầy cốc Vodka cho anh ta.
Mùi hương này tất nhiên là khác với bình thường rồi, khi ngửi nhiều sẽ
khiến con người ta lâng lâng, mất đi lý trí, thần kinh vô cùng hưng
phấn, thậm chí còn có thể tạo ra ảo giác… Nếu không thế thì làm gì cô
phải gài bẫy anh ta?
Sau khi uống cạn hai chén Vodka, người đang
say dở như Hằng Chi đã hoàn toàn bị mùi thơm và rượu khiến cho ngây
ngất, anh ôm chặt Thiên Hạ coi cô như mấy cô gái phục vụ trong quán
rượu, anh nói: “Đi cùng anh đi, chúng ta đi chỗ khác”.
“Muốn tìm cũng không được” Thiên Hạ cười đầy ẩn ý.
Bất cứ con cáo nào dù có nham hiểm, gian xảo đến mấy thì một tay thợ săn như cô cũng đủ tự tin để nắm được cái đuôi của nó.
Nhưng Ngôn Thiên Hạ không thể ngờ được rằng lái xe của Triệu Hằng Chi lại đưa hai người đến khách sạn Quân Du. Ánh đèn sáng trên tầng thứ 20 chiếu
rọi xuống những căn phòng lộng lẫy bên dưới.
Tuy đây là hệ thống
khách sạn toàn cầu của nhà họ Châu, thế nhưng chắc không trùng hợp đến
nỗi gặp anh ấy ở đây – mong ông trời phù hộ.
Thiên Hạ và lái xe
dìu Hằng Chi vào quầy lễ tân. Thiên Hạ làm thủ tục và đưa chìa khóa
phòng cho lái xe: “Anh dìu anh ấy lên lầu trước đi”. Nói xong lái xe
liền dìu Hằng Chi đến trước buồng thang máy.
Thang máy kêu “ding” một tiếng, Châu Cẩn Du và trợ lý cùng bước ra ngoài, đột nhiên ngửi
thấy mùi rượu nồng nặc, anh khẽ chau mày nhìn lướt qua Triệu Hằng Chi,
sau đó bước nhanh ra phía cửa.
Đúng lúc này Ngôn Thiên Hạ cũng vừa điền xong giấy tờ và quay ra, đối diện với Cẩn Du.
Một người mặc bộ Âu phục Armani trắng, phong độ lịch lãm, cao quý và nho nhã.
Một người mặc bộ Prada bó sát màu đen, lộng lẫy gợi cảm, hấp dẫn và quyến rũ.
Trong mắt Châu Cẩn Du bỗng sáng lên, anh chưa bao giờ thấy Thiên Hạ như thế
này cả, huống hồ lại xuất hiện ở khách sạn sáu sao của nhà họ Châu! Anh
bước nhanh đến quầy lễ tân và đưa tay về phía cô lễ tân: “Đưa thông tin
của cô gái vừa nãy đưa cho tôi”.
Thiên Hạ quay lại phản ứng: “Anh không có tư cách, đây là tư liệu cá nhân của khách”.
Anh khẽ cười, đôi mắt màu hổ phách của anh càng trở nên trong suốt như thủy tinh dưới ánh đèn điện: “Khách sạn này là của anh, em nói xem anh có tư cách hay không?”
Lúc này cô lễ tân đã đưa tư liệu cho Cẩn Du,
anh lướt qua thấy đánh đấu vào chỗ “phòng đôi” và thấy Ngôn Thiên Hạ ký
tên bên dưới, nụ cười trên mặt anh tắt ngấm ngay.
Thiên Hạ kéo
chặt chiếc áo khoác lửng lại, cô cảm thấy có luồng gió lạnh đang thổi
trong mạch máu. Cô rất hiếm khi thấy Châu Cẩn Du như thế này, cho dù cái hôm cô nói chuyện hai người nên hủy hôn ước cô cũng chỉ nghe thấy tiếng anh đập vỡ cái ly ở phòng bên mà thôi, ánh mắt Châu Cẩn Du bây giờ như
muốn xé tan cô ra vậy.
Anh buông tờ giấy xuống và đi về phía cô,
Thiên Hạ chủ động lùi lại phía sau cho đến khi lưng cô chạm vào tấm
kính, không còn đường lùi nữa. Tay phải anh đặt vào tường ngang mang tai cô, anh khẽ cúi người xuống và nhìn chằm chằm vào cô, không cho phép
ánh mắt cô tìm đường trốn chạy: “Nói, cô đến đây với ai?”
Thiên
Hạ thở chầm chậm, cho dù đối thủ là Châu Cẩn Du – một người bình thường
luôn cao quý, lịch sự, hôm nay lại vô cùng tức giận, cô nhất định phải
ép bản thân mình thật bình tĩnh. Cô cười trừ và nói: “Tôi vào đây với ai có liên quan đến anh Châu sao?”
Anh nhìn cô thật lâu, mùi thơm
của hai người như hòa quyện vào nhau khiến không khí vô cùng kỳ lạ. Đột
nhiên anh như sực nhớ ra điều gì và vội hỏi: “Lẽ nào là Triệu Hằng Chi?” Thấy Thiên Hạ sững người, anh liền nắm chặt nắm đấm bên tai cô và gằn
giọng: “Cô quả nhiên ở bên anh ta sao?”
“Tôi nhắc lại một lần
nữa, tôi và anh đã hủy hôn, chúng ta đều đã là người trưởng thành, tôi
có quyền đi với ai mà tôi muốn, anh không có quyền can thiệp”. Thiên Hạ
cao giọng nói, cô cố gắng đẩy Châu Cẩn Du ra, cố gắng thoát khỏi không
gian chật hẹp này. Trong nháy mắt, ngoài cô lễ tân đang cúi đầu không
nói gì ra cả căn phòng lớn không một bóng người.
Tay cô có cảm
giác đau rồi bất thình lình bị kéo mạnh về sau, cô bị đập mạnh vào bức
tường thủy tinh, Châu Cẩn Du cúi người ôm ghì lấy cô, mùi thơm mê hoặc
ấy đã phá tan lớp băng giá ngụy trang của anh. Anh thì thầm bên tai cô,
giọng vô cùng ấm áp: “Anh ta cho em cái gì, Thiên Hạ? Anh ta mang lại
cho em cái gì, em nói đi. Anh có thể mang lại cho em gấp 10 lần, 100
lần, thậm chí là 100 “Đông Tường” , 100 “Cảnh Thụy”… Thiên Hạ, anh yêu
em”. Câu nói cuối cùng vang lên khiến hai đầu gối cô run run, đôi guốc
cao như muốn gẫy ra.
Anh ôm chặt lấy cô, cẩn thận nhẹ nhàng như
đang ôm trong mình một viên đá quý, rồi đột nhiên anh hôn nồng nhiệt lên đôi vai cô, để lại trên đó là những vết ửng đỏ còn cô đã hiểu thế nào
là đau.
Tim cô dường như muốn bay ra khỏi lồng ngực, trước mặt anh cô chưa bao giờ trở nên hoảng loạn sợ hãi như thế.
Nhưng cô không yêu Châu Cẩn Du! Không yêu! Đây chẳng qua chỉ là sự mê hoặc
nhất thời của một cô gái