
Cả tầng một chỉ có một chỗ ra dành cho một người chui qua, bao nhiêu người tranh nhau lên trước dù không bị nước dìm chết thì cũng bị người đè chết. Giữa sự sống và cái chết con người luôn mất đi lý
trí, chỉ nghĩ đến con đường tháo thân gần nhất. Ai cũng nghĩ rằng ra
khỏi tàu là có hy vọng sống.
Chen lấn, giằng co, va chạm, mắt ai cũng đỏ ngầu, dường như mỗi người đều là kẻ địch của chính mình.
Khưu Lạc cuối cùng cũng kéo được Thiên Hạ qua dòng người ấy, hai người chạy
nhanh đến một đầu của hành lang, đi hết cầu thang là lên được phòng ăn.
Đột nhiên boong tàu chìm về bên phải, tiếng kêu tiếng khóc càng thảm
thiết thêm. Hai người chạy ngược lại chỗ có lực hút, nước biển đã dâng
lên qua eo.
“Á….” Thiên Hạ đột nhiên cảm thấy chân mình bị mất
cảm giác, giống như bị thứ gì đó cắn ở chân phải, trong chớp mắt cảm
giác đau lan tỏa khắp tứ chi, tê liệt và đau đớn – cô đột nhiên không
thể nhấc chân phải lên nữa.
Khưu Lạc thấy lạ, anh cúi người tiếp
tục kéo cô đi thế nhưng bị khựng lại. Nước đã dâng lên đến hơn nửa
người, nước dồn đến hai người từ phía sau nhiều hơn, rồi lại vòng lên
phía trước, từng đợt từng đợt, sức lực của hai người không chống chọi
được với sức nước ngày càng dâng cao.
“Không được rồi, cứ thế này thì chúng ta không thoát được đâu anh ạ”, Tiếng nước quá lớn, cô hét
vào tai anh: “Khưu Lạc, anh buông em ra, nếu không hai chúng ta cùng
chết đấy”.
“Ngậm miệng”.
“Anh nghe em nói, bây giờ anh
chạy đến phòng ăn đi, rồi nhảy qua cửa sổ lên boong tàu, có thể sẽ lên
kịp tàu cứu hộ. Nếu mang theo em nữa thì cho dù chúng ta có lên được
boong tàu thì tàu cứu hộ cũng đã đi rồi”.
“Anh bảo em ngậm miệng lại cơ mà”.
“Khưu Lạc”. Cô khóc, những giọt nước mắt rơi đầy trên má, “Khưu Lạc… em không muốn anh chết cùng em”.
“Anh bảo em… không nói nữa……:” giọng anh cũng nghẹn ngào.
Hai người chậm chạp khó khăn lê đến được cầu thang, từng bước khó nhọc leo
lên bậc thang, nước biển theo sát ngay sau họ, từng bước từng bước.
Boong tàu lại nghiêng thêm chút nữa, Khưu Lạc cố gắng nắm chặt thang và
cõng Thiên Hạ đến phòng ăn. Đến bên cửa sổ và đẩy được cửa sổ ra thấy
ánh sáng của tàu cứu hộ chiếu vào, anh sung sướng kêu lên: “Thiên Hạ,
bám chặt lấy anh”. Anh cõng Thiên Hạ và nắm chặt lấy cửa sổ lần từng
bước theo thang dây xuống bên dưới boong tàu. Ngón chân không chịu được
sức nặng của hai người nên đã bắt đầu rớm máu.
Cách boong tàu chỉ còn một mét, Khưu Lạc quay người lại ôm Thiên Hạ để cho lưng anh tiếp
xúc với boong tàu, theo độ nghiêng của boong tàu hai người dần dần trượt xuống, anh ôm chặt lấy cô, một cánh tay khác đẫm máu đang bám chặt lan
can. Phía sau thân ba mét đã hoàn toàn bị ngập nước, bọn họ không thể bị trôi xuống nước như thế.
Khưu Lạc đỡ Thiên Hạ đứng dậy, xa xa là tàu cứu hộ, hai người ra sức kêu cứu.
Xa xa vọng lại tiếng một người phụ nữ: “Tàu cứu hộ chỉ có thể chứa thêm một người”.
Tuyệt vọng một lần nữa lại lan ra.
Khưu Lạc và Thiên Hạ quay sang nhìn nhau, dường như hy vọng đã dập tắt một nửa trong mắt hai người.
“Thiên Hạ… thực ra… anh cũng là lần đầu tiên……..”
Cô rơi nước mắt rồi, trong mắt anh cũng ngấn nước, anh nói khẽ: “Em đi
đi”, nói xong anh ôm chặt cô và đẩy cô ra ngoài lan can ném xuống phía
tàu cứu hộ.
Một tiếng rơi vang lên.
Thiên Hạ rơi xuống
biển, cô quên mất phải bơi, cô quên mấy phải thở, cô chỉ biết mở to mắt
nhìn ánh mắt anh lần cuối, còn nụ cười cuối cùng của anh nữa chứ.
Do lực nổi của nước nên cô dần dần chìm xuống, rất nhanh sau đã chìm dần
xuống dưới biển. Đột nhiên có người nắm lấy cánh tay cô rồi đưa cô lên
tàu cứu hộ. Thiên Hạ đột nhiên nghĩ ra điều gì đó cô vội vàng quay đầu
lại thì bị người phụ nữ ôm vào người. Người phụ nữ ghì chặt cô vào lòng, cố ép má cô vào lòng mình và nói: “Em gái, đừng nhìn nữa… đừng nhìn
nữa…”.
Nước mắt ngắn dài bắt đầu tuôn ra như mưa, nó chảy dài
trên gương mặt cô. Cô mở to miệng, muốn gào khóc muốn gọi to thế nhưng
lại không thốt lên được, niềm đau cứ nghẹn lại ở cổ.
Từ trước đến nay cô không hề tin Khưu Lạc cũng có tình yêu, nếu như anh ấy yêu một
người, thì nhất định sẽ lợi dụng cô ấy, tính toán với cô ấy, chỉ muốn
làm tổn thương cô ấy, nếu không phải vậy thì tại sao anh không muốn phủ
nhận? Tại sao không dũng cảm nói “Anh yêu em”?
Cô luôn mong anh sẽ tự mình nói ra câu “Anh yêu em”. Muốn nghe anh nói đây là lần đầu tiên anh yêu một người.
Cho đến phút cuối cùng, cô vẫn không nghe được.
Cho đến cuối cùng cô mới phát hiện ra bản thân mình ngu ngốc, cố chấp quá, rõ ràng tình yêu còn cao quý hơn cả tính mạng.
Có lúc, bỏ qua một cách đơn giản như thế. Chính trong khoảnh khắc ấy Ngôn Thiên Hạ đã bỏ qua Khưu Lạc, Châu
Cẩn Du đã bỏ qua Thiên Hạ.
Phần 1: Trở về vạch xuất phát
Dòng người qua lại vịnh Langnitie, bức tượng nàng tiên cá tắm trong nắng
vàng. Cô quỳ xuống trước mỏm đá, một tay để thõng bên hông, ánh mắt nhìn về phía biển xa xăm bất định. Ánh nắng vàng rải đầy trên mặt biển, mặt
biển tĩnh lặng kia không biết đã nhấn chìm bao nhiêu sinh mạng vô tội.
Thiên Hạ quấn chặt tấm