
thảm vào người, cả người cô run lên bần bật. Cô cùng
những người khác trong tàu cứu hộ sắp cập cảng Langnitie sau một đêm gió lạnh.
“Cô tên là gì?” Một chàng trai mặc quần áo đồng phục đến
trước mặt cô, trên tay còn cầm tờ danh sách ghi tên những người sống
sót.
“Ngôn Thiên Hạ…” Đột nhiên cô hất tấm thảm ra và vùng đứng
dậy, đến bên chàng trai và xem danh sách, cô vội vàng nhìn qua một lượt, không có tên Khưu Lạc.
“Cô làm gì thế?” Chàng trai đột nhiên hét lên. Thiên Hạ túm lấy tay anh giọng yếu ớt hỏi: “Còn không? Liệu có bỏ qua ai không?”
“Cô là người cuối cùng trên tàu cứu hộ rồi, ký tên xong là không còn ai nữa”.
Cánh tay cô rụng rời buông thõng xuống, Thiên Hạ cúi đầu, nước mắt bắt đầu
lăn. Cô cố gắng bình tĩnh quay người để nhặt tấm thảm lên và rời khỏi
nơi đây. Đằng sau cô vang lên tiếng nói: “Không được rời khỏi đây, bệnh
viện đã sắp xếp phòng cho người sống sót rồi, cần phải kiểm tra toàn
bộ”.
Thiên Hạ không ở bệnh viện mà ở một khách sạn nhỏ bên cạnh
cảng. Lần này ở luôn nửa tháng, mỗi ngày trôi qua đều như ác mộng, không muốn ăn cơm, không muốn ngủ, ngày đêm không phân biệt, mỗi ngày đều đến bên vịnh Langnitie và ngồi xuống cạnh bức tượng nàng tiên cá, cùng nó
nhìn ra ngoài biển khơi, biển xanh sâu thẳm biển xanh tàn nhẫn.
Công chúa Isabella và hoàng tử Na Uy kết hôn rồi. Cả Đan Mạch đều chìm trong không khí hân hoan vui vẻ, chỉ có cô là hồn bay phách lạc.
Nếu
như đêm hôm đó không phải cô kiên quyết đòi đi, nếu như hai người không
lên con thuyền đó thì phải chăng bi kịch đã không xảy ra?
Cô đã thắng cược rồi, cô đã chứng minh được Khưu Lạc yêu cô, đồng thời cô cũng mãi mãi mất đi anh ấy.
Nửa tháng sau đó, người Thiên Hạ gầy rộc đi trông thấy. Cô quyết định rời
khỏi nơi đây, cả đời này sẽ không quay lại nơi đau thương này nữa.
Thiên Hạ đáp máy bay trở về Trung Quốc, cô kéo lê hành lý đi theo sau những hành khách khác.
Cô khẽ cúi đầu cho đến khi có một người chặn lại trước mặt cô. Mấy người
mặc áo đen đứng ngay ngắn, một người trong đó cung kính nói với cô:
“Chúng tôi được anh Châu phái đến đưa cô về nhà, xe đã chuẩn bị sẵn
ngoài sân bay!”
Thiên Hạ lạnh lùng cười: “Cảnh Thụy chưa thảm đến mức xe cũng không gọi được”.
Cô lách mình bước đi nhưng lại bị chặn lại: “Cô Ngôn, cô làm thế khiến bọn tôi khó xử lắm”.
“Liên quan gì đến tôi”. Thiên Hạ trừng mắt nhìn người đàn ông rồi kéo hành lý đi về phía cửa số một, rời khỏi sân bay.
Ngoài sân bay một chiếc xe đua Gallardo màu trắng và hai chiếc Nanny màu đen
đậu cùng một bên. Châu Cẩn Du ngồi trong xe trắng thấy Thiên Hạ đi ra
liền mỉm cười. Anh mặc bộ complet màu trắng giống như một quý ông người
Anh.
“Xem ra anh phải ra mặt thì mới mời được em nhỉ?” Anh khẽ
cười và nói tiếp: “Anh định để em nghỉ ngơi lấy lại tinh thần rồi mới
gặp em”.
Thiên Hạ nhìn ánh mắt Châu Cẩn Du và cười, xem ra hôm
nay cô phải lên xe của Châu Cẩn Du thật rồi, nhưng anh ấy có thể đưa cô
về được nhà hay không còn phải xem Châu Cẩn Du có bản lĩnh không nữa đã.
Cô đưa hành lý cho mấy người áo đen và lên ghế đầu của chiếc xe trắng.
Châu Cẩn Du nổ máy và phi ra đường.
Sau khi vào thành phố cô đột nhiên nói: “Em muốn đến hiệu cắt tóc”.
Châu Cẩn Du ngạc nhiên hỏi lại: “Hiệu cắt tóc?”
“Đúng thế, hiệu bên đường này là được rồi”. Thiên Hạ chỉ một tấm biển hiệu lớn bên đường.
“Được”. Nói xong anh dừng xe và mở cửa cho cô xuống.
Cô quay lại cười với Cẩn Du: “Anh chắc chắn muốn theo em vào đây sao?”
“Thì sao chứ?”
“Bên trong toàn các em nhân viên ăn mặc mát mẻ, rồi mùi hương nồng nặc khó chịu nữa, anh có muốn vào không?”
“Vậy tại sao em lại muốn vào đây làm tóc?”
“Ngày hôm nay em phải thay đổi lại style, chắc phải mất bốn năm tiếng. Anh có thể ở bên em thì ở. Nhớ nhắc thủ hạ của anh mang hành lý về nhà cho em
nhé!” Nói xong cô cười khẩy.
“Ngôn Thiên Hạ, em cố tình sao?”
“Em vốn cố tình mà”.
“Anh chỉ muốn sớm đưa em về nhà”.
“Xin lỗi em vô phúc hủy ân huệ đó của anh. Không cần đi theo em nữa, em muốn yên tĩnh một lát”. Thiên Hạ quay người bước vào hiệu cắt tóc, Châu Cẩn
Du chỉ đứng nhìn cô chứ không đuổi theo, còn cô thì thở phào nhẹ nhõm.
Hạnh phúc, là một thứ quá xa xôi, cô không dám nghĩ đến.
Ánh mắt cuối cùng của Khưu Lạc vẫn còn khắc ghi trong đáy lòng cô, thậm chí có lúc cô đã từng nghĩ: Ngôn Thiên Hạ, tại sao mày không cùng chết với
anh ấy? Làm sao mày lại nhẫn tâm để anh ấy một mình lạnh lẽo dưới đáy
biển, chịu nỗi cô đơn vạn năm…
Cửa tiệm cắt tóc, có vài chàng trai tóc tai kì dị tiến lên trước và hỏi: “Chào cô ạ, mời cô vào trong”.
Mấy người dẫn cô vào trong và để cô ngồi lên chiếc ghế sofa dài mềm, đối
diện với gương, cô nhìn thấy gương mặt xanh xao của mình.
“Cô gái xinh đẹp muốn làm kiểu tóc nào?” Người thợ cắt tóc cầm hộp đồ nghề đến cạnh cô.
“Nhuộm đen, ép thẳng”.
“Mái tóc xoăn đẹp thế này, quả là đáng tiếc”. Người đàn ông kêu lên ngạc
nhiên, những ngón tay dài của ông luồn qua mái tóc mềm mượt.
“Nhuộm đen, ép thẳng”. Cô lạnh lùng nói một lần nữa.
“Vậy cô cần thuốc (nhuộm, ép) của hãng nào? Tiệm chúng tôi có rất nh