
iều loại, Nhật Bản, Mỹ, Hàn Quốc…”
“Tùy anh, đừng hỏi tôi nữa”.
“Được, tôi nhất định sẽ làm thật đẹp cho mái tóc của cô”.
Năm tiếng rưỡi sau đó kiểu tóc mới được làm xong. Ngôn Thiên Hạ trong
gương, một cô gái với mái tóc đen thẳng nhìn có tinh thần hơn nhiều,
không còn tiều tụy như trước nữa. Mái tóc cũ xoăn dài đến tận eo, bây
giờ đã được cắt ngắn, độ dài phù hợp và đẹp hơn.
“Cảm ơn, phiền anh quá!” Thiên Hạ cười với anh thợ cắt tóc và ra quầy tính tiền.
Khi cô bước ra ngoài thì trời đã tối. Một trận gió thổi qua mang theo mùi
thơm nhẹ trên mái tóc mới, tóc lòa xòa che mất một bên má. Thiên Hạ vừa
đi vuốt tóc sang bên mang tai, ngước mắt lên cô đã thấy Châu Cẩn Du đang đứng đợi cô bên chiếc xe trắng. Anh đang gọi điện thoại, thấy cô đi đến liền cúp máy ngay.
Thiên Hạ chầm chậm tiến về phía anh, không ngờ anh lại đợi cô hơn năm tiếng đồng hồ.
“Về nhà thôi”. Anh khẽ cười.
“Châu Cẩn Du. Anh là một người vô cùng cao ngạo, không cần phải đối xử tốt với em đâu, anh cứ cao ngạo như xưa không được sao?”
“Bây giờ không còn là thời kì chiến tranh lạnh nữa rồi, Thiên Hạ, anh không
muốn có khoảng cách với em nữa. Còn nữa, tóc mới đẹp lắm”. Châu Cẩn Du
nháy mắt.
Thiên Hạ nén tiếng thở dài, mái tóc đen bay lòa xòa
trước mặt, gò má trắng xanh càng thêm tiều tụy. Châu Cẩn Du mở cửa xe
cho cô và nói: “Hôm nay anh đưa em về nhà, chú ý nghỉ ngơi cho khỏe đã”.
Chín giờ tối, Thiên Hạ đã về đến nhà họ Ngôn.
Quản gia nhà cô thấy cô nhuộm tóc đen, gương mặt xanh xao, chút nữa không nhận ra. Thiên Hạ cười và nói: “Ba cháu ngủ chưa?”
“Ông chủ đang hút thuốc ở bên ngoài phòng”.
“Cháu biết rồi, cảm ơn bác”, Thiên Hạ đưa hành lý cho quản gia rồi đi ra phòng ngoài.
Dưới ánh đèn màu cam, Ngôn Khởi Thước đang ngồi hút xì gà trên ghế sofa, ánh mắt vô cùng tiều tụy, tóc bạc nhiều thêm, nếp nhăn cũng thêm vài hàng.
Xa nhà bốn tháng, Thiên Hạ mới phát hiện ra ba mình trở nên già yếu đi nhiều, tim cô nhói đau, cô khẽ nói: “Ba, con đã về”.
Ông Khởi Thước ngước mắt lên thấy cô con gái với mái tóc đen, ông hơi ngạc
nhiên và nói: “Về rồi à? Về là được rồi, ngồi đi con”.
Thiên Hạ
ngồi đối diện với ba, cô mơ hồ cảm nhận được cảm giác cô độc của ba
mình, cô càng thêm đau đớn: “Con xin lỗi ba, lúc đó con đi vội quá. Bây
giờ con trở về rồi, con không đi nữa, con sẽ ở bên ba”.
“Thanh niên đi ra ngoài va chạm cũng tốt”.
“Ba…”.
“Mấy hôm trước ba có đi Mỹ một chuyến. Ta đi tìm bà Hề Nhị về. Cảnh Thụy đã
không còn nguy hiểm nữa rồi. Cho dù bà ấy yêu ba cũng được mà yêu tiền
của ba cũng không sao. Chẳng quan trọng, chỉ cần ở bên cha là được”.
“Vậy… dì không quay về sao?” Nếu như bà Lâm Hề Nhị biết được con trai mình
mới chính là thương gia đá quý thì liệu bà ấy có ra đi vội vàng thế
không? Thiên Hạ khẽ cười thầm trong lòng vì người phụ nữ tham tiền hám
lợi kia.
“Thật là trùng hợp, ba đến đúng buổi hôn lễ của bà ấy, bà ấy kết hôn với một người Mỹ gốc Hoa, hơn 70 tuổi”.
“Ba, ba đừng đau lòng. Cùng lắm là ba lấy một cô gái khác, con không để ý
đâu, cho dù ba lấy người ít tuổi hơn con, con cũng không có ý kiến gì”.
“Thế nhưng ba yêu bà ấy. Ở buổi hôn lễ ta định dẫn bà ấy đi thế nhưng bà ấy
nhất định đẩy ba ra. Bảo vệ còn đánh ba nữa”. Nụ cười chua chát và châm
biếm hiện lên trên đôi môi của ông Khởi Thước: “Sau đó ba lại ốm thêm
hai tháng nữa”.
“Ba, không sao đâu, con về rồi. Sau này mọi việc
của “Cảnh Thụy” ba giao hết cho con, ba có thể đi du lịch, đi chơi, tìm
một người phụ nữ có thể ở bên ba”. Thiên Hạ thương cha mình bao nhiêu
thì lại giận người đàn bà vô tình kia bấy nhiêu.
“Hôm nay ba nói
nhiều rồi lại khiến con lo lắng”. Ông Khởi Thước cười lớn rồi nói tiếp:
“Con mới xuống máy bay chắc mệt lắm, mau đi tắm rửa đi”.
“Vâng”. Thiên Hạ chào ba và rời khỏi phòng khách.
Có thể do chênh lệch về múi giờ hoặc có thể là do quá mệt nên Thiên Hạ ngủ một mạch đến ba giờ chiều hôm sau mới dậy. Cô dậy cái là đến tổng bộ
“Cảnh Thụy” ngay. Nhanh chóng quay về điểm xuất phát thì cuộc sống mới
sớm quay về sự yên bình của nó.
Xe dừng trước cửa tổng bộ, sau
khi xuống xe cô ngước đầu nhìn thấy trên tòa nhà kính gắn hàng chữ “Tổng bộ tập đoàn Lý Ngự Thành”, cô đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu trong người, cảm giác như ngừng thở một vài giây.
Cho dù bản thân
không muốn đi, cho dù cố gắng đối mặt với cuộc sống, nhưng những gì có
liên quan đến Khưu Lạc giống như một tấm mạng nhện, bao phủ tất cả thế
giới của cô.
Nếu đã như thế thì nên đi gặp một cố nhân vậy.
Thiên Hạ không đi làm mà gọi Trần Giai Vân đi uống trà.
Trần Giai Vân vẫn ăn mặc vô cùng gợi cảm và quyến rũ, váy liền thân không
tay, trên phần ngực gắn đầy đá, chân đi đôi giày cao gót, đôi mắt tô
viền màu khói, cô bước ra từ tổng bộ “Lý Ngự Thành”, giống như một chú
bướm xinh đẹp bay đến trước mặt Thiên Hạ.
“Cô nói xem nhân viên
mà thấy hai chúng ta đi với nhau liệu có ngạc nhiên quá mà lộn cổ hết
xuống đất không?” Trần Giai Vân cười với Thiên Hạ rồi nói tiếp: “Hai nhà chúng ta trên thương trường là đối thủ đấy”.
“Đi thôi. Chúng ta cùng đi uống t