
bạn gái bạn trai gì chứ, chắc là mấy cô bé chơi cùng thôi”.
Ngôn Thiên Hạ chau mày. Ánh nhìn của cô khiến anh bật cười. Cánh tay đặt
trên vai cô khẽ dùng lực ôm cô vào lòng, anh nhẹ nhàng đặt dấu ấn lên
trán cô rồi nói: “Thiên Hạ đáng yêu quá!”.
Hai má và vành tai của cô đỏ ửng lên, cô đẩy anh ra rồi nói khẽ: “Chết cũng không chừa”.
“Em nói gì thế?” Giọng nói vang lên bên cạnh không có gì hấp dẫn bằng.
“Em nói, mặt trời lên cao quá, chúng ta nên đi mua mũ đội đi”. Thiên Hạ
nhìn thấy phía trước có mấy sạp bán mũ tránh nắng nên kéo anh bước vào.
Bà chủ nhìn thấy có khách đến liền niềm nở: “Cô gái, cô chọn đi, đây đều là kiểu thời trang mới nhất của năm nay đấy”.
Thiên Hạ ban đầu chỉ muốn chuyển chủ đề nên mới kéo anh vào đây, nghe bà chủ
nói vậy cô lại thấy có cảm hứng: “Cháu thấy mấy mẫu này đều bình thường
có gì mà thời trang đâu chứ?” Khưu Lạc đứng cạnh cô cũng tỏ vẻ hoài nghi như vậy.
“Cái này có biết không?” Bà chủ lấy hai chiếc mũ giơ trước mặt họ.
Đúng là hai chiếc mũ không có gì đặc biệt cả, một chiếc mũ có hình chú cừu con, một chiếc mũ có hình chú sói xám.
Hai người đồng loạt lắc đầu.
Bà chủ thở dài ngán ngẩm: “Làm sao mà chuyện cừu con và sói xám cũng không biết cơ chứ…”, nhìn hai người không có vẻ gì là giả vờ cả bà chủ liền
giải thích: “Đây là mũ tình nhân thịnh hành nhất bây giờ đấy”.
“Ồ” hai người đồng loạt nói: “Vậy chúng tôi mua một đôi”.
Sau khi trả tiền xong Thiên Hạ cầm chiếc mũ hình chú cừu con đáng yêu, còn
Khưu Lạc đội mũ hình con sói cười nham nhở. Cô nhìn con sói ngứa mắt quá liền nói: “Đợi đã, chúng ta trao đổi, em thích cái này”. Cô giành lấy
“con sói xám” đội lên đầu và nhét “chú cừu con” cho Khưu Lạc.
Khưu Lạc nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của con cừu liền nghi ngờ hỏi: “Cái này… anh đội cái này không hợp lắm!”.
Thiên Hạ đội chiếc mũ sói xám lên đầu rồi nói: “Hôm qua ai nói sau này đều nghe lời em?”
Khưu Lạc chớp mắt rồi đội chiếc mũ cừu con lên đầu, Thiên Hạ nhìn thấy rất vừa lòng, đôi môi cô nở nụ cười thật tươi
Thời gian đã đến trưa từ lúc nào, hai người bắt đầu tìm chỗ ăn cơm. Sau khi
đi vài quán hai người mới phát hiện ra các quán ăn ở đây đều không hợp
vệ sinh lắm. Hai người đột nhiên nhìn thấy một quán ăn Kentucky hai
tầng. Thấy quán treo poster màu, Thiên Hạ liền quay sang hỏi Khưu Lạc:
“Hôm nay là mùng một tháng sáu?”
“Ờ, đúng rồi”.
“Cừu con, chúng ta đi ăn bữa ăn trẻ em nhé?”
“… Đừng gọi anh là cừu con”.
Quà tặng kèm bữa ăn trẻ em là một chú hề chạy bằng pin, trên mặt chú hề
được vẽ rất khoa trương, mặc bộ quần áo bò đốm. Sau khi ăn xong hai
người ngồi nghiên cứu hướng dẫn sử dụng trên bàn, Khưu Lạc lắp chú hề
xong liền ấn cái nút ở phía sau, chú hề bắt đầu bước đi trên mặt bàn.
“Ha ha”. Thiên Hạ cười: “Cừu con thật thông minh, nhanh thế mà đã lắp xong rồi”.
“… Đừng gọi anh là cừu non”.
Thiên Hạ cầm chú hề trên mặt bàn cẩn thận đặt vào túi xách. Hai người rời
khỏi quán Kentucky rồi lượn mấy vòng quanh thị trấn, Thiên Hạ cũng chụp
được không ít ảnh.
Khưu Lạc nhìn thấy một chiếc thuyền không bên
cạnh cầu, người chèo thuyền có vẻ đang đợi khách, Khưu Lạc kéo Thiên Hạ
qua chỗ đó và lên thuyền, chủ thuyền thu mỗi người năm mươi tệ.
“Chủ thuyền ơi, bao giờ thuyền mới khởi hành?”
“Khi nào đủ người tôi sẽ bắt đầu”. Chủ thuyền nói đặc giọng địa phương.
Khưu Lạc lấy ra bốn trăm tệ đưa cho chủ thuyền: “Ông khởi hành đi, còn nữa, không được quay đầu lại”.
Chủ thuyền nhận tiền và chạy thuyền tiến về phía trước.
Những con sóng nhỏ màu xanh rẽ đôi theo mũi thuyền, mặt hồ lấp lánh ánh nắng chói chang.
Thiên Hạ hỏi anh: “Tại sao lại không để chủ thuyền quay đầu lại?”
Khưu Lạc bỏ mũ ra và nghiêng đầu nhìn cô, nụ cười tràn đầy trong ánh mắt:
“Anh đã nói sớm với em rồi, anh không phải là cừu con”. Nói xong anh đưa tay ôm cô vào lòng và hôn cô, anh dùng chiếc mũ “cừu con” che ánh nắng
và che ánh nhìn của người đi đường.
Ngày hè nắng nóng khiến người ta cảm thấy bí bách.
Ngôn Thiên Hạ và Khưu Lạc nghỉ ngơi vài ngày sau đó đã quay lại công ty bắt đầu làm việc.
Bảy giờ sáng, hai người cùng ngồi dùng bữa sáng chung trên một chiếc bàn.
Bảy giờ ba mươi phút, hai người đi làm trên cùng một chiếc xe.
Bảy giờ năm mươi phút, hai người cùng xuống xe trên một con đường, cô rẽ
vào “Cảnh Thụy” ở bên phải, anh rẽ sang “Lý Ngự Thành” ở bên trái.
Ngôn Thiên Hạ triệu tập tất cả các nhân viên đến phòng họp lớn và tuyên bố:
Cô chính thức tiếp nhận vị trí của Ngôn Khởi Thước cha cô, cô sẽ chèo
“Cảnh Thụy” ngày càng huy hoàng hơn.
Phía dưới ầm ầm vỗ tay. Có
nhiều người lâu rồi không nhìn thấy cô cho nên khi thấy cô ánh mắt và
thần sắc của họ vô cùng xúc động.
Thiên Hạ chuyển từ phòng giám
định sang phòng tổng giám đốc, có mấy trợ lý giúp cô sắp xếp đồ đạc,
cũng mất cả buổi sáng. Nhiệt độ trong phòng đã để ở mức thấp nhất nhưng
vẫn có người toát mồ hôi. Thiên Hạ yêu cầu một trợ lý giúp cô mua một
thùng đồ uống lạnh đến để mọi người vừa uống vừa họp. Cô nghĩ cách làm
gần gũi này sẽ giúp cô nhanh chóng nắm bắt tình hình công ty mấy tháng
qua nhanh