
c đưa cô ra bãi đất trống trước nhà để đốt pháo hoa.
Cả một bãi đất đều bị tuyết trắng che phủ, nhưng lớp tuyết không dày, cũng không đến nỗi làm đông cứng cả chân, trái lại giẫm lên còn thấy thích
thú.
Từ xa đã có thể nghe thấy tiếng pháo hoa nổ, những chùm pháo hoa xinh đẹp nổ tung trên bầu trời.
Khưu Lạc châm từng cây pháo hoa, bầu trời phía trên trở thành một khung cảnh tuyệt đẹp.
Thiên Hạ chỉ yên lặng ngắm, trên mặt nở nụ cười vui vẻ.
Cuối cùng đã đến mười hai giờ. Một năm mới đã đến.
Khưu Lạc quây những cây pháo hoa còn lại thành một hình tròn rồi châm lửa,
sau đó nhanh chóng quay người kéo Thiên Hạ về phía sau, đột nhiên có
những điểm sáng bay vọt lên, cuối cùng là những tiếng nổ rất lớn, chúng
nổ trên trời, kết thành những hình tròn ánh sáng đầy màu sắc.
Những người xung quanh cũng đang chúc mừng năm mới, lũ lượt đem pháo hoa ra
đốt, chẳng mấy chốc những tiếng nổ vang lên chát chúa.
Trên bầu trời những chùm ánh sáng rực rỡ sang rực lên, dường như muốn biến ban đêm thành ban ngày với ánh sáng nhiều màu sắc.
Cô ngắm nhìn những cây pháo hoa tuyệt đẹp, chợt nghe thấy bên tai có người gọi cô khe khẽ: “Thiên Hạ.”
“Uhm”. Cô đáp trả, nhưng vẫn chú ý ngắm nhìn bầu trời.
Đột nhiên có hai bàn tay đặt lên hai má cô, cô bị thay đổi hướng nhìn, nhìn thấy khuôn mặt Khưu Lạc to lớn, gần gũi, rồi môi anh đặt lên môi cô.
Trong một thoáng dường như trong đầu cô không còn suy nghĩ gì, cảm giác trong thế giới tối đen có một cây pháo hoa bất ngờ cháy lên và lao về phía
chân trời.
Đôi môi xoay chuyển, cọ xát, đem theo những tình cảm
mới mẻ đang nảy mầm. Cuối cùng, nụ hôn dài kết thúc, anh ôm lấy cô, hai
trán chạm vào nhau. Anh nhắm mắt lại, nói khẽ: “Thiên Hạ, anh yêu em”.
Bông pháo hoa cuối cùng nổ trên bầu trời đen thẳm, luồng ánh sáng rực rỡ
xuyên qua bóng tối, cô cảm thấy một niềm vui dâng lên từ tận đáy lòng,
không phải của riêng mình.
Nhưng cô quên không nhìn vào mắt Khưu Lạc.
Như thật như giả.
Tranh tối tranh sáng. Một người trên chiếc giường đôi, cô đơn lan tỏa trong đêm
Phần 1: Hạnh phúc nhỏ nhoi
Trên xe của Vương Tiểu Nhị phía cảnh sát tìm được chiếc khuyên tai của nhà
họ Vương và viên Tổ Mẫu Lục cao cấp, tòng phạm cũng đã nhận tội và mong
được khoan hồng. Vụ án lời nguyền của Pharaoh cuối cùng cũng giải quyết
xong. Giới báo chí toàn cầu một lần nữa lại xôn xao.
Các phóng viên
đều tranh giành phỏng vấn Thiên Hạ và Khưu Lạc. Còn hai người sau khi
làm xong mọi thủ tục kê khai đã lặng lẽ rời khỏi Ai Cập trước con mắt
của nhiều người.
Cô hỏi: “Vì sao không tìm kho báu?”
Anh trả lời: “Vì kho báu anh đã gần mất em, điều đó không đáng”.
“Cũng phải, viện trưởng viện bảo tàng cũng không dễ làm”.
“Thực ra anh chỉ muốn làm một chiếc nhẫn bột kim cương”. Khưu Lạc nói. “Một
chiếc nhẫn hình con rắn nổi tiếng thời đại Victoria, bên trên là viên
bột kim cương hình giọt lệ to nhất thế giới. Sau cách mạng tư sản ở Anh, chiếc nhẫn đó cũng biến mất không để lại dấu vết… Anh muốn có nó”.
“Tại sao nhất định phải có được nó?” Trừ khi anh ấy có hứng thú đặc biệt với viên kim cương đó?
Khưu Lạc cười nhẹ: “Bí mật”.
Hai người cùng đáp máy bay Boing về nước, tay trong tay bước ra ngoài,
trước đây cô luôn ghen tị với hạnh phúc của người khác thì ngay lúc này
đây cô cảm thấy cuối cùng hạnh phúc cũng trong tay mình.
Bên ngoài sân bay nắng chói chang, ngày cuối cùng của tháng năm đã đẩy nhiệt độ bước vào mức cao nhất.
Chiếc siêu xe thể thao của anh đã đỗ sẵn ở bên đường, lái xe nhường tay lái rồi đi tới chiếc xe phía sau.
Khưu Lạc mở cửa xe cho Thiên Hạ, sau khi cô ngồi vào ghế sau xong anh mới
lên chỗ lái xe, khởi động máy, bật điều hòa và nhạc, cả đường rất thuận
lợi.
Sau khi chiếc siêu xe thể thao rẽ vào đường cao tốc trong
thành phố Thiên Hạ mới cảm thấy có vấn đề nghiêm trọng, nụ cười trên môi cô lập tức cứng lại: “Anh đang muốn đi đâu đây?”
“Về thành phố mà”. Khưu Lạc rõ ràng đã hiểu nhầm ý của Thiên Hạ.
“Em muốn hỏi… anh về nhà nào?” Giọng nói cô có chút căng thẳng. Sau khi về
nước cô đột nhiên cảm thấy hiện thực còn tồn tại quá nhiều vấn đề, trong đầu có cảm giác trương lên.
“Anh chỉ có một ngôi nhà”. Khưu Lạc cười và nhìn vào mắt cô: “Nhà của chúng ta”. Nói xong anh chuyên tâm lái xe.
“Vậy căn nhà đó của anh…”
“Anh cho Trần Giai Vân rồi. Bây giờ bạn trai cô ấy sống cùng với cô ấy, thanh thản thoải mái”.
“Vì thế, đứa bé đó không phải của anh?” Cô truy hỏi.
Khưu Lạc tắt nụ cười, nhân lúc đèn đỏ sáng anh quay sang nói với cô: “Đó là những lời anh dọa em, em cũng coi là thật”.
Cô không còn cười được nữa: “Chúng ta có thể đặt ra một quy định được không? Lần sau đừng dọa em như thế nữa”.
“Được”. Đôi mắt màu xanh tràn ngập sự dịu dàng: “Sau này anh sẽ nghe em hết”.
Khi hai người bất ngờ xuất hiện trước mặt người quản gia thì ông quản gia
vô cùng kinh ngạc: “Đây… là cậu Khưu Lạc sao? Làm sao mà tóc lại vàng
thế này? Còn cô chủ nữa, mấy tháng nay cô ở đâu đấy?”
“Cháu đi…” Thiên Hạ nhìn Khưu Lạc cười thầm và nói: “Cháu đi bắt anh ấy về, sau này anh ấy sẽ là chủ nhân của ngôi