
kiểm soát, Kanak cũng đã cử hai xe cảnh sát chặn đuổi hai đầu. Chúng nhất định sẽ không thể thoát được”. Một viên cảnh sát khác cũng
lên tiếng an ủi, rồi nhẹ nhàng hỏi: “Con tin còn lại không chỉ là bạn du lịch đồng hành của anh mà còn là người yêu phải không?”
Khưu Lạc chớp chớp mắt, nói: “Cô ấy…” Dáng vẻ ngập ngừng ấy của anh khiến những
người cùng xe bật cười, vỗ vỗ lên vai anh, nói: “Yên tâm đi, nhất định
chúng tôi sẽ giúp anh cứu cô ấy”.
Nét mặt Khưu Lạc giãn ra một
chút, lúc này điện thoại của viên cảnh sát tổ trưởng reo vang. Nghe xong điện thoai, viên tổ trưởng nói với người lái xe: “Có thể chúng định bỏ
đường bộ lên thuyền chạy theo đường thủy, theo sông Nile đến cảng
Alexandria, bến Kanatto và Keneer đã tạm thời đóng lại, chúng ta sẽ đuổi kịp bọn chúng!”
Cùng với thời gian truy đuổi càng ngày càng dài
thì tin tức thu được cũng càng ngày càng nhiều. Các xe cảnh sát đều tập
trung về các bến ven bờ Kanatto.
Chín giờ ba mươi phút. Nhận được tin đã chặn được bọn Vương Tiểu Nhị ở cảng phía tây Kanatto, Vương Tiểu Nhị bắt cóc con tin đang giằng co ở bến tàu.
Khi tất cả các xe
cảnh sát đến nơi, trước mắt Khưu Lạc đã có hai ba mươi xe, một nhóm chạy đến bến tàu. Khưu Lạc nhìn thấy ba mươi người đang cùng Vương Tiểu Nhị
quây lại thành một hình tròn hướng ra ngoài, tay mỗi người đều cầm một
thanh đại đao A Rập đang đối chọi với cảnh sát. Bàn tay rắn chắc của
Vương Tiểu Nhị đang nắm lấy cổ Ngôn Thiên Hạ, một con dao găm kề vào
động mạch của cô. Hắn không ngừng rống lên với những người cảnh sát đang vây quanh, lưỡi dao cứa vào da Ngôn Thiên Hạ, một dòng máu nhỏ theo đó
chảy ra. Trên chân, trên tay cô có rất nhiều vết thương và chỗ tím bầm,
trên bộ váy màu trắng cô mặc cũng có mấy vết chân màu đen rất rõ.
“Thiên Hạ!” Khưu Lạc rẽ đám người đi lên phía trước, nhìn cô mà xót xa.
Nhưng cô mỉm cười với anh “Hắn ngốc quá! Em lừa hắn nói còn có ba miếng ngọc
quý khác được chôn dưới cây cọ trong vườn, hắn ta tưởng thật cho người
đi đào, nửa tiếng sau mới phát hiện bị lừa”.
“Im mồm!” Con dao lại cứa sâu thêm một phân nữa, Vương Tiểu Nhị nhìn như một con sư tử bị chọc giận.
“Thời gian đã bị chậm trễ rồi, lại không dám ngồi máy bay, chỉ e ở sân bay bị bắt quả tang, bây giờ chẳng phải là được ngăn chặn rồi sao?” Cô nói nhẹ nhàng nhưng lại khiến Vương Tiểu Nhị vô cùng xấu hổ, hắn bóp mạnh cổ
Thiên Hạ như muốn cắt đứt đường thở của cô.
“Đừng như vậy!” Khưu
Lạc hoảng sợ nói, nhìn thẳng vào Vương Tiểu Nhị, “Thả cô ấy ra, tôi sẽ
thay cho cô ấy.” Anh mới bước được hai bước thì Ngôn Thiên Hạ đã trả lời anh trước: “Không cần đâu.” Tuy cô bị thương khắp người, tưởng như lúc
nào cũng có thể quỵ xuống, nhưng Thiên Hạ lại cười rất nhẹ nhàng. Đó là
vì Khưu Lạc đã tới cho nên cô mới có được sự thản nhiên, không hề sợ hãi như vậy. Ánh mặt trời sau lưng chiếu lên toàn thân cô, chiếc váy trắng
cùng bay theo gió biển. Cô cười dịu dàng với Khưu Lạc: “Phải cứu em.”
Tiếp đó, hai cánh tay của Ngôn Thiên Hạ đột ngột ôm lấy Vương Tiểu Nhị ngã
về phía sau, rơi thẳng xuống dòng sông Nile đang cuồn cuộn sóng.
Như rắn mất đầu, những tên khác lập tức trở nên hỗn loạn, cảnh sát liền
nhân đó xông tới. Những ánh dao sáng loáng phản chiếu ánh mặt trời,
không ai chú ý đến Khưu Lạc đã lao đến bên lan can tự lúc nào, chỉ nghe
thấy tiếng ùm một cái, anh cũng xoay người nhảy xuống dòng sông Nile.
“Người đó nhất định là điên rồi” Viên cảnh sát tổ trưởng kêu lên kinh ngạc,
“Nhảy xuống sông Nile đang cuồn cuộn như thế, chẳng lẽ không muốn sống
hay sao?”
Trong thoáng chốc, những chiếc phao cứu sinh trong bến
được ném xuống sông, nhưng chỉ thấy sóng yên biển lặng, từng lớp sóng
đập vào nhau, ba chú chim hải âu đang bay là đà kêu lên những tiếng kêu
như ai oán.
Đột nhiên một cánh tay nắm chặt lấy phao cứu sinh,
Khưu Lạc ôm Thiên Hạ nổi lên mặt nước, hai người đều há miệng mà thở,
lại bị sặc nước biển. Người bị nhấp nhô khi cao khi thấp theo từng đợt
sóng biển. Hai người không hẹn mà cùng nhìn đối phương.
Nước sông đã làm ướt đẫm mái tóc dài của cô. Làn da trắng hiện lên rõ ràng dưới
ánh nắng mặt trời. Dường như trái tim bỗng nhiên mở rộng, thâm tình bỗng nhiên quay về, hoặc là luôn tồn tại nhưng trong khoảnh khắc này đã
không còn có thể che giấu được nữa.
Thiên Hạ bỏ chiếc phao cứu
sinh, hai vai dựa vào Khưu Lạc, yên tâm giao tính mạng của mình cho anh, mặt vùi vào ngực anh, cô mỉm cười, nước mắt cứ thế tuôn ra hòa vào dòng nước sông Nile.
Những đợt sóng nhỏ lan trên sông, lá cọ vang lên tiếng rì rào như đang thì thầm, thật vô cùng thu hút.
Dưới ánh mặt trời, những bong bóng được lũ trẻ thổi trôi tới, đẹp tựa như chốn thiên đường.
Nếu còn tin vào tình yêu…
Cảnh tranh tối tranh sáng
Lần đầu tiên khi Ngôn Thiên Hạ nhìn thấy Khưu Lạc, anh đang đứng dưới tán cây tử đinh hương.
Ánh mặt trời len qua lá cây chiếu lên người anh, ánh lên những vệt ánh sáng.
Hương hoa tử đinh hương nồng đậm lan về phía cô, cô nở nụ cười với anh, cất tiếng chào:
“Chào anh, tên em là Ngôn Thiên Hạ”.
Anh nghe tiếng chào thì quay mặ