Đá Quý Không Nói Dối

Đá Quý Không Nói Dối

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322662

Bình chọn: 10.00/10/266 lượt.

hơn.

“Cái này… cái này bán rất chạy, mẫu nhẫn kết hôn

hình con rắn tung ra thị trường vào tháng tư, đi theo hướng phục cổ…”.

Một trợ lý trẻ nhấn mạnh.

“Là Tiểu Vương của phòng thiết kế làm đúng không?” Trong ấn tượng cô cảm thấy thích phong cách theo hướng phục cổ này.

“Không phải, không phải”. Một trợ lý khác lắc đầu. “Phòng thiết kế mới có một

cô gái trẻ đến làm, tuy mới hai mươi tuổi nhưng đã liên tục thiết kế

nhiều mẫu nhẫn và dây chuyền được ưu chuộng”.

“Cô ấy tên là gì?”

“Từ Sở, chúng tôi đều gọi cô ấy là Tiểu Sở”.

Lúc này có một trợ lý khác cười và nói: “Tổng giám đốc à, giám đốc cũ của bộ phận thiết kế đâu rồi? Lâu rồi không thấy anh ấy”.

“Anh ấy…”. Thiên Hạ ngập ngừng rồi nói: “Chuyển công ty rồi”.

Nếu mà nói đến thân phận của Khưu Lạc thì e rằng có nói cả buổi với những cô này cũng không hết chuyện.

“Chuyển đi đâu rồi?” Cô trợ lý lúc nãy hỏi tiếp, các cô khác cũng đang hướng

ánh mắt đầy chờ đợi về phía Thiên Hạ. Thiên Hạ chỉ biết cười, đây quả là vấn đề khó nói.

“Đối diện”. Cô chỉ tay ra ngoài cửa sổ. Mấy cô

gái không nói được lời nào, ai chả biết “Cảnh Thụy” và “Lý Ngự Thành” là hai đối thủ của nhau chứ.

Thiên Hạ cười mỉm.

Sau khi mọi người đi hết Thiên Hạ cho gọi cô gái tên Từ Sở lên phòng của mình.

Từ Sở tỏ ra là một người khá gò bó, có chút hồi hộp, cô chỉ ngồi có 1/3

chiếc ghế, phần dưới chiếc váy bó chặt lấy chân, hai tay đặt trên đùi,

mái tóc dài tết gọn sau gáy. Gương mặt sang sủa, đôi mắt không dám ngẩng lên nhìn, hàng mi luôn cụp xuống.

Không giống như những gì Thiên Hạ tưởng tượng, Thiên Hạ nghĩ rằng cô gái này phải là một người nhanh

nhẹn và tự tin. Có thể đây là một cô gái thiên về nội tâm, vì vậy mới có thể thiết kế ra những chiếc nhẫn phù hợp với tâm ý của nữ giới như thế.

“Tiểu Sở, em vẫn đang trong thời gian thực tập phải không?” Thiên Hạ hỏi.

Tiểu Sở gật đầu và lẽ phép đáp: “Em đến công ty vào tháng ba, bây giờ vẫn trong thời gian thực tập”.

“Trong hồ sơ của em có viết chuyên ngành em học là thiết kế thời trang, trước

đây em đã học thiết kế đá quý hay là khả năng bẩm sinh của em là thiên

tài thiết kế đá quý?”

“Từ trước…. từ trước em rất có hứng thú với đá quý, thích thiết kế đá quý, nói đúng hơn là thích mê thiết kế nhẫn

kết hôn, đó là một sản phẩm hoàn mỹ mà người phụ nữ không thể thiếu”.

Thiên Hạ rất vừa lòng nói: “Từ hôm nay em được làm chính thức. Chăm chỉ làm việc nhé, chờ đợi những tác phẩm tốt hơn từ em”.

Sau khi Từ Sở rời khỏi văn phòng Thiên Hạ ngả người trên chiếc ghế sofa và

nhìn từng tấm tranh phác thảo, nét bút sắc, độ cong nho nhã, viên kim

cương được kết hợp hoàn hảo… cô gái này thực sự là nhân tài.

Thời gian tan ca đã đến, Thiên Hạ thu dọn một số thứ cho vào túi rồi gọi

điện thoại cho Khưu Lạc. Hôm nay hành động của mấy cô trợ lý lắm chuyện

đã đột nhiên nhắc nhở Thiên Hạ, nếu như tổng giám đốc của “Cảnh Thụy” và “Lý Ngự Thành” mà ở bên nhau thì chuyện này quả không thể tin được, e

rằng sẽ kéo theo sóng gió không cần thiết, thà bằng cứ âm thầm còn hơn.

Cô báo cho Khưu Lạc là mình về nhà trước, cả hai sẽ gặp nhau ở nhà sau.

Khưu Lạc hỏi cô: “Có chuyện à?”

Cô trả lời tùy hứng: “Ừ, đi thăm một người”.

Đúng là có một người cần đi thăm thật. Thiên Hạ bắt taxi đến biệt thự nhà họ Lý, ngôi nhà đầy hương hoa và tiếng chim ấy vừa thanh tao nho nhã, đứng thẳng dưới bầu trời xanh, nhìn lên có cảm giác thân thiết từ lâu. Cô ấn chuông cửa, bạn trai Trần Giai Vân là Franke xuống mở cửa.

Mái tóc

anh ấy hơi xoăn, mắt sâu mũi cao, dáng người cao to, có đặc điểm dễ nhìn dễ gặp ở người Trung Đông. Nghe nói cô là bạn của Trần Giai Vân thì anh ấy cười rất tươi có cảm giác vô cùng thân thiện giống như những trí

thức người Anh.

Thiên Hạ khẽ thở dài, sức mạnh của người lai quả thật rất lớn.

Bạn trai Giai Vân dẫn Thiên Hạ vào phòng ngủ của cô, và thấy cô ấy đang xem album.

“Cô đến bao giờ thế?”

Trần Giai Vân tỏ vẻ ngạc nhiên: “Tôi thực sự không ngờ vẫn còn có người đến thăm tôi…”

Thấy cô ấy định bước xuống giường Thiên Hạ vội ngăn lại: “Chị cứ nằm nghỉ

đi”. Thiên Hạ tự lấy ghế đến ngồi xuống cạnh Giai Vân. Frank cũng lấy

ghế ngồi xuống bên cạnh, có điều anh ấy không nghe hiểu tiếng Hán nên

chỉ im lặng nhìn hai người.

“Lâu như thế rồi chị vẫn không dạy anh ấy tiếng Hán à?” Thiên Hạ cười.

“Anh ấy ngốc lắm!” Giai Vân cười thành tiếng.

Frank cảm thấy hình như hai cô gái đang nói xấu mình cho nên cũng cười, giống như một đứa trẻ con to xác. Giai Vân lại tiếp tục châm chọc: “Sau này

học tiếng Hán cùng với con là được”.

Thiên Hạ nhìn vào bụng Giai Vân, tuy đã được che đi dưới lớp áo bầu rộng thế nhưng vẫn lộ lên được.

Thiên Hạ nói: “Mang thai là một việc vất vả, sáu tháng qua chắc chị cũng rất khó chịu đúng không?”

“Thực ra cũng chẳng có gì, Frank luôn ở bên chăm sóc tôi, chúng tôi còn thuê người giúp việc một tiếng nữa.

Còn…”. Ánh mắt Trần Giai Vân khẽ chùng xuống, cô nói tiếp: “Cảm ơn Khưu

Lạc, đã tặng ngôi nhà này cho tôi và Frank. Cô và Khưu Lạc bây giờ vẫn

tốt chứ?” Trần Giai Vân đột nhiên hỏi và nhìn vào mắt Thiên Hạ.

Gương mặt


Old school Swatch Watches