
ậy em nên làm thế nào? Em nên làm thế nào?” Trong ánh mắt tối tăm của Từ
Sở dường như đã mất đi khát vọng tình yêu cuồng nhiệt.
Thiên Hạ
đột nhiên cảm thấy vẫn còn may, vẫn may vì hai người họ chưa kết hôn,
nếu không thì Từ Sở còn phải chịu đả kích mạnh mẽ hơn nữa…
“Em
muốn đi tìm anh ấy… em nhất định phải tìm anh ấy! Để lại mẩu giấy cho em thì ý nghĩa gì chứ!” Từ Sở đột nhiên đứng dậy chạy ra ngoài khu nhà
nhỏ.
“Từ Sở, em muốn làm cái gì?” Thiên Hạ đột nhiên cảm thấy vô
cùng lo lắng cho Từ Sở, thế nhưng cô đi giày cao gót kiểu gì cũng không
đuổi theo cô ấy được.
Từ Sở leo lên taxi, Thiên Hạ cũng vào xe rồi ấn còi inh ỏi để mọi người nhường đường, cô bám rất sát chiếc taxi phía trước.
Từ Sở đóng chặt cửa xe không muốn nói gì với Thiên Hạ cả, còn Thiên Hạ thì lo lắng sợ Từ Sở sẽ làm chuyện gì dại dột, nên cô bám sát phía sau.
Trời càng lúc càng tối, tacxi dừng xe, Thiên Hạ cũng dừng xe, có người
mở cửa xe cho cô. Xuống xe cô mới phát hiện ra, buổi đêm được trang
hoàng lộng lẫy, người đi kẻ lại lũ lượt, trước mắt cô chính là khách sạn Quân Du.
Thiên Hạ sững người một lúc.
Không trùng hợp đến thế chứ? Nhà họ Châu rộng lớn như thế, đêm nay chắc Châu Cẩn Du không
xuất hiện ở khách sạn đâu. Cô cúi đầu nhìn lại mình, cô đang mặc một bộ
váy công sở nữ tính màu nâu nhưng không quá chói lọi, cô ngẩng đầu bước
vào trong khách sạn Quân Du.
Vừa bước vào trong Thiên Hạ đã nhìn
thấy Từ Sở đang giằng co với lễ tân trước quầy, nhiều người ở trong đại
sảnh ngạc nhiên kéo đến nhìn, ánh mắt tỏ ra hiếu kỳ.
“Gọi giám
đốc quản lý của các cô ra đây, Lục Khải Chi đâu? Anh ta đâu rồi?” Lần
đầu tiên Thiên Hạ nhìn thấy một Từ Sở hiền dịu nổi điên như thế. Nếu như trước đây Thiên Hạ vẫn giữ tâm trạng là quan tâm trân trọng tài năng
của nhân viên thì giờ đây hoàn toàn là sự đồng cảm và quan tâm giữa hai
người phụ nữ với nhau. Cô lên trước kéo Từ Sở lại và an ủi: “Từ Sở, em
đừng như thế!”. Sau đó cô quay ra nói với lễ tân: “Phiền cô có thể gọi
giúp tôi giám đốc quản lý ra được không? Có một số chuyện cần phải đối
diện với nhau giải quyết sẽ tốt hơn”.
Lễ tân gật đầu đi vào.
Đợi gần hai mươi phút mà không có ai xuống. Từ Sở lao về phía thang máy
chuẩn bị lên thẳng văn phòng tìm Lục Khải Chi, Thiên Hạ và những người
khác vội vàng giữ lại, cả đại sảnh nhốn nháo mất kiểm soát.
Một
tiếng bước chân đầy sức mạnh vang lên thu hút sự chú ý của mọi người.
Mọi người cùng quay lại nhìn và thấy từ phía cánh cửa kính xoay có một
chàng trai bước ra, những ánh đèn trên cao chiếu rọi xung quanh anh, anh mặc bộ complet màu đen, nho nhã khác thường.
Ánh mắt Châu Cẩn Du nhìn qua đám đông một lượt, bao gồm cả Thiên Hạ, anh chỉ nhìn qua thôi
sau đó chau mày nói: “Có chuyện gì thế?”
Bọn họ, sáu tháng rồi không gặp nhau.
Thiên Hạ cảm thấy dường như anh đã trở lại ngày đầu tiên khi gặp nhau, một
Châu Cẩn Du lạnh lùng cao ngạo, luôn có cảm giác tài giỏi hơn người,
lạnh lùng và xa cách với người bên cạnh.
Đột nhiên cô cảm thấy
hai năm qua và tất cả những gì giữa cô và Châu Cẩn Du giống như một giấc mơ, thậm chí cô còn không dám tin Châu Cẩn Du đã từng yêu cô.
Thiên Hạ khẽ cười nhạt. Đây mới là Châu Cẩn Du. Nếu như anh ấy vì cô mà rơi
xuống bụi trần, thân vương bụi trần thì quả thật cô thấy anh ấy không
đáng phải làm như thế.
Nhân viên lễ tân nhanh chóng giải thích
với anh mọi chuyện. Anh khẽ gật đầu rồi đưa mắt nhìn Từ Sở: “Thưa cô, cô không vừa lòng với nhân viên của tôi sao?” Không đợi Từ Sở trả lời anh
quay sang trợ lý bên cạnh nói: “Gọi Lục Khải Chi lên phòng họp tầng bảy
cho tôi”. Nói xong anh đi thẳng đến thang máy và quay lại nói: “Phiền
hai người đi theo tôi”.
Trong thang máy của khách sạn Quân Du,
chỉ có ba người trong đó, Từ Sở đứng một mình bên cạnh các nút bấm, mắt
nhìn trân trân vào các con số đang di chuyển từ số một.
Thiên Hạ và Cẩn Du đứng cạnh nhau, cô đứng thẳng, còn anh khoanh tay.
Thiên Hạ nhìn bóng mình phản chiếu trong thang máy, dưới ánh điện ấm áp chiếu rọi bóng cô hiện lên ở cửa như được bao bọc bởi một lớp ánh sáng màu
vàng. Cô dần dần di chuyển ánh mắt sang bóng người đàn ông mặc complet
đen bên cạnh, anh đưa mắt sang phía khác, chiếc cằm vẫn ngước lên theo
thói quen.
Dần dần ánh mắt Châu Cẩn Du cũng quay lại hai người cùng nhìn bóng nhau trong thang máy, ánh mắt chạm nhau ở một chỗ.
Một phút giây ngại ngùng, hai người cùng chớp mắt, vừa may đã đến tầng bảy, cánh cửa thang máy bật mở.
Phòng họp tầng bảy, Lục Khải Chi thấy Cẩn Du bước vào liền đứng dậy theo phản xạ và kính cẩn nói: “Chào tổng giám đốc”.
Nhân viên phục vụ vào bật điện và điều hòa, trên bàn đặt sẵn bốn cốc trà.
Thiên Hạ và Từ Sở cùng ngồi một bên đối diện với Cẩn Du và Khải Chi.
Châu Cẩn Du không ngồi xuống mà cầm cốc trà đến bên cửa sổ, nghiêng mặt về
phía ba người. Anh cầm nắp cốc rồi nhìn những lá trà nổi bên trong và
nói: “Mấy người có chuyện gì thì nói rõ ràng ra đi”.
Từ Sở bắt
đầu khóc nấc lên trong phòng: “Không phải chúng ta đã nói rồi sao… cùng
nhau xây dựng sự nghiệp… chẳng dễ dàng gì sự ngh