
iệp chúng ta mới khởi
sắc, cũng đã dành đủ tiền mua nhà mua nhẫn, em cũng đã vì đám cưới của
chúng ta mà thiết kế nhẫn cưới Lục Trảo… sao anh nói đi là đi ngay thế?
Tờ giấy đó có nghĩa gì chứ?”
“Trên đó tôi đã viết rất rõ ràng rồi mà”. Gương mặt Lục Khải Chi vô cùng mệt mỏi, dường như việc nói chuyện
với Từ Sở rất tốn sức: “Chúng ta không hợp nhau, em tìm người khác đi…”.
“Không hợp chỗ nào? Chẳng phải nửa năm qua chúng ta đều sống rất tốt đẹp sao? Anh cũng nói rất thích ăn các món em nấu mà”.
Hai người bắt đầu tranh luận giằng co.
Châu Cẩn Du vẫn đứng dựa cửa sổ, những ngón tay dài mân mê cốc trà rồi chầm
chậm nhấp từng ngụm, ánh mắt đang nhìn xa xăm ra cảnh đêm hoa lệ ngoài
cửa sổ.
Thiên Hạ ngồi bên cạnh không nói gì, cô lo lắng Từ Sở sẽ
có những hành vi kích động quá mức, còn nội dung mà hai người này đang
tranh luận thì cô hoàn toàn không có hứng thú để nghe.
Có thể do
tranh luận lâu quá mà không đi đến kết quả, Lục Khải Chi bực tức nói:
“Từ Sở, cô thừa nhận đi! Cô là người có vấn đề! Tại sao mỗi lần chị em
cô ở quê lên đều phải ra ngoài ở?
Tôi điều tra rồi các cô ở cùng một căn phòng! Còn chúng ta đã bên nhau nửa năm nay rồi nhưng cô chưa bao
giờ cho tôi chạm vào cô!” Nói xong anh ta đột ngột quay sang nhìn Thiên
Hạ như tìm sự giúp đỡ: “Chị ơi, chị nói xem một cô gái và một chàng trai ở bên nhau hơn nửa năm trời mà chẳng hề xảy ra chuyện gì, chị nói xem
cô ấy có vấn đề phải không?”
Thiên Hạ mấp máy môi, câu hỏi khó
như thế này khiến cô không biết trả lời thế nào. Ánh mắt bên ngoài cửa
sổ đã quay lại nhìn, Châu Cẩn Du tiếp tục cầm cốc trà lên và uống tiếp,
điệu bộ thể hiện thái độ không quan tâm.
“Chị ơi, chị nói đi, đây là một người con gái không bình thường đúng không?” Lục Khải Chi hỏi dồn.
Thiên Hạ miễn cưỡng đáp: “Có thể cô ấy là một người bảo thủ, cảm ấy thấy sau hôn nhân làm chuyện ấy mới được”.
“Thôi đi! Bây giờ là thời đại nào rồi chứ! Từ Sở, nếu như cô không có vấn đề
thì có phải trong lòng cô có người khác rồi chứ gì?” Đối mặt với những
lời độc ác của Khải Chi gương mặt Từ Sở hết đỏ phừng phừng rồi lại trắng bệch ra, cuối cùng cô gào lên: “Lục Khải Chi, anh còn là người nữa
không hả?” Nước mắt đã sắp tuôn ra tiếp.
Trước khi tình hình xấu
đi, Châu Cẩn Du hạ cốc trà xuống và nói: “Mấy người nói rõ chuyện rồi
chứ? Lần sau xin đừng đến đại sảnh khách sạn gây chuyện nữa. Cảm ơn!”.
Những lời tiễn khách của Châu Cẩn Du khiến không khí cả căn phòng càng nặng
nề hơn, Thiên Hạ đỡ Từ Sở dời khỏi đó. Từ Sở ôm lấy Thiên Hạ mà khóc,
bước đi khó nhọc.
Lục Khải Chi nhìn theo bóng hai người rời đi rồi quay lại nói: “Tổng giám đốc anh nhìn xem, cô ta đúng là có vấn đề”.
Ánh mắt Châu Cẩn Du nhìn Lục Khải Chi vô cùng lạnh lùng và sắc bén, khiến
cho Khải Chi câm bặt. Châu Cẩn Du đặt cốc trà lên bàn rồi rời khỏi phòng họp, khi bước ra ngoài anh có ý đưa mắt nhìn về phía thang máy. Đúng
lúc cửa thang máy đang chầm chậm đóng lại, Thiên Hạ đang an ủi Từ Sở
trong đó, gương mặt nghiêng về phía anh, dáng vẻ dịu dàng của cô hoàn
toàn được lột tả dưới ánh điện.
Cửa thang máy hoàn toàn khép lại.
Châu Cẩn Du thu ánh nhìn lại rồi bước về đầu kia của hành lang, nụ cười trên miệng nhạt dần, dường như chưa từng tồn tại. Thiên Hạ lái xe đưa Từ Sở về nhà. Từ Sở
ngồi bên tay lái phụ, thỉnh thoảng lại gào lên, nước mắt trôi hết cả lớp đang điểm nhẹ nhạt trên mặt. Thiên Hạ thở dài nói: “Tiểu Sở, nếu như em đã thấy anh ta là một người không có lương tâm như thế thì hà tất phải
cố chấp tiếp tục làm gì chứ?”
“Lẽ nào tình cảm bảo dừng là dừng được sao? Nếu như chị biết bạn trai phản bội chị, chị còn có thể nói dừng là dừng được sao?”
Thiên Hạ nắm chặt tay lái và nói: “Nếu như anh ấy không yêu chị thì chị sẽ không cố chấp mà tiếp tục”.
“Nói khoác!” Từ Sở gào lên.
“Không phải nói khoác. Nếu như anh ấy không yêu chị thì chị sẽ cố gắng để bản
thân mình sống tốt hơn một chút. Cả ngày khóc vì một người đàn ông, thật không đáng giá. Phụ nữ nên có sự nghiệp của mình có như vậy trọng tâm
trong cuộc sống mới không đặt lên lên người đàn ông được”.
“Tổng
giám đốc Ngôn”. Từ Sở nghẹn ngào nói: “Chị nói như vậy có phải là vì bạn trai chị rất yêu chị không? Nếu như anh ấy thực sự phản bội chị, chị có đảm bảo chị sẽ không như em không?”
Thiên Hạ tắt ngấm nụ cười.
Khưu Lạc không chỉ một lần từ bỏ cô, nhưng cô chưa bao giờ từ bỏ, cuối cùng
mới giải thoát được khúc mắc giữa hai người, có điều, tất cả những điều
này đều trên cơ sở tình yêu.
Thế nhưng Lục Khải Chi lại khác, trái tim anh ta hoàn toàn không ở chỗ Từ Sở, dù cô ấy có cố gắng thì cũng không lấy lại được.
“Chị sẽ khóc, nhưng chỉ khóc một lần. Tiểu Sở, em nói cho chị biết bây giờ
em tính thế nào? Về nhà tiếp tục tự oán trách bản thân, không đi làm? Em đã mất tình yêu rồi, ngay cả sự nghiệp cũng định mất nữa sao? Làm sao
mà em biết phía trước không còn người con trai tốt hơn đang đợi em nữa
chứ?”
“Em…. em….” Từ Sở bấu chặt tay vào ghế, đầu ngón tay xanh xao hết cả.
“Đến rồi”, Thiên Hạ dừng xe bên đường và nói: “Sau khi vào nhà em c