
u, sau này ngươi cũng phải cẩn thận đó, trắc phi thái tử ——"
Bốn chữ sau cùng đều gằn từng chữ, giọng nói được cố ý kéo dài ra, đến khi Nguyệt Hinh Nhu phục hồi tinh thần lại, chỉ còn nhìn thấy bóng lưng bị kéo ra rất dài rất dài chìm trong ánh nắng chiều rực rỡ.
"Đứa con bất hiếu này!"
Nguyệt phụ lạnh lùng hừ một tiếng, nhưng cũng không thể làm gì.
. . . . . .
Nguyệt Trì Lạc ngồi kiệu huênh hoang trở về Vương phủ, khi về tới đã gần đến giờ Mùi. (1-3h chiều)
Thập Thất ở một bên lải nhải, nhưng trong lòng đang suy đoán sau này mình có thể cũng sớm rời khỏi cương vị hay không?
Suy cho cùng, vị chủ tử này, bàn về lòng dạ độc ác cũng không phải là tầm thường à.
Hơn nữa ngày thường mình cũng ức hiếp nàng không ít, sớm biết vậy nên đối với nàng tốt hơn một chút. . . . . .
Thập Thất ở trong lòng than thở đau khổ, sao lại đi theo vị chủ tử như vậy chứ?
Vốn tưởng rằng chỉ là con tiểu bạch Thỏ, nhưng cuối cùng lại là Sói xám đầu to.
Trên đời này, ai có số mệnh bi thảm như nàng?
À, đúng rồi, còn có một tiểu khất cái mới vừa nhìn thấy ở dọc đường.
Nguyệt Trì Lạc không có cảm xúc gì liếc qua Thập Thất một cái, cho dù trong lòng nàng rối loạn lo lắng cũng không mở miệng nói chuyện.
Khi đi đến Lục viên, Quản gia báo lại nói Đông Phương Tuyết có chuyện tìm nàng, nàng ra dấu bảo Thập Thất tự mình đi xuống nghỉ ngơi, rồi thu lại cảm xúc trên mặt.
Cửa Lục viên chỉ khép hờ, nàng dùng tay đẩy nhẹ một cái cửa liền mở ra.
Đến khi thấy được cảnh tượng bên trong, Nguyệt Trì Lạc gần như lập tức ngừng lại hô hấp.
Không vì điều gì khác, chỉ là cảnh tượng bên trong này quá đẹp, đến nỗi Nguyệt Trì Lạc cũng có chút không dám quấy rầy, sợ kinh ngạc người nọ.
Thiếu niên toàn thân đều màu trắng, cả người như không xương lười biếng tựa vào trên ngọc thạch, thân thể hắn nghiêng lệch, áo choàng màu trắng có chút xốc xếch nhưng lại đẹp mắt đến đáng ghét. Trên người hắn để một quyển sách được mở ra phân nửa, gió nhẹ lay động thổi làm cho trang sách lật qua lật lại đung đưa trái phải.
Hắn hơi khép mí mắt ngủ, hàng mi dài uốn cong như bướm lượn, đôi môi mỏng nhẹ nhếch lên tựa như hoa Anh Đào, dẫn ra một độ cong hấp dẫn.
Mặt trời chiều ngã về phía Tây, ánh sáng rực rỡ chiếu vào trên đường nét như bạch ngọc của hắn, mạ lên sắc thái chói mắt khiến hắn trở nên thuần khiết trong suốt.
Mà nốt Chu Sa ở giữa trán lại giúp cho hắn tăng thêm phần quyến rũ xinh đẹp như hoa anh túc.
Trên người hắn, cũng như Nguyệt Trì Lạc đã từng nói qua.
Có lạnh của rét lạnh, nóng của nóng rực, hai loại khí chất hòa hợp với nhau, nhưng không làm ảnh hưởng đến dung mạo kinh hãi thế tục của hắn.
Dáng vẻ xinh đẹp này thật sự làm cho người ta kinh ngạc à.
Nguyệt Trì Lạc khẽ nhếch miệng, nở ra một chút ý cười nhạt ấm áp.
Nhợt nhạt gần như khiến người không phát hiện được, nhưng vẫn không thể bỏ qua.
Nàng nhìn chằm chằm, nhìn đến khi thấy hắn hơi nhíu lại mi mắt như tranh vẽ, sau đó từ từ mở mắt ra.
Vẫn là một đôi con ngươi màu tro lạnh, đôi con ngươi đó đầu tiên là có chút mờ mịt rồi chuyển thành sâu hun hút như vũ trụ mênh mông không thấy đáy, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể hút con người đi vào trong đó, ánh sáng đầy trời đều chiếu ngược vào trong đôi mắt của hắn.
Trên đời này, cũng không có thần sắc đôi mắt nào xinh đẹp hơn của hắn.
Rất lâu, rất lâu về sau, Nguyệt Trì Lạc cũng còn nhớ rất rõ từng đường nét bộ dáng của hắn khi đó.
Diện mạo như vẽ, giọng nói lười nhác, động tác thờ ơ, khóe miệng hơi hơi nhếch.
"Ngươi về rồi à."
Nàng nghe hắn hỏi như vậy, giọng nói hời hợt cùng cười khẽ, ngữ điệu thong thả mà dịu dàng.
Nguyệt Trì Lạc giật mình, giống như có loại ảo giác thời gian đang chảy ngược.
Ở một thời đại rất xa khác, mỗi khi nàng ra ngoài trở về nhà, đều sẽ nhìn thấy A Dạ đứng ở cửa nhìn nàng, nở nụ cười xán lạn nhất, hô lên: Cậu về rồi à!
Nàng lúc đó xúc động đến muốn xông lên hung hăng ôm lấy A Dạ, hận không thể đem những gì tốt đẹp nhất trên đời này đều đưa hết cho nàng.
Cậu về rồi à. . . . . . Cậu về rồi à. . . . . . . . . . . .
Những lời này, cứ vang vọng vang vọng ở trong đầu nàng thật lâu.
Không hề dễ dàng nhớ tới, nhưng cũng không hề quên được.
Mỗi khi được người khác vừa nhắc tới, trong đầu sẽ kịp thời ngăn chặn.
Phảng phất như có lông vũ nhẹ nhàng rơi xuống vô tình quét ngang lồng ngực, loại cảm giác đó, mềm mại mà đau đớn.
"Ừ, ta đã trở về."
Nàng nhếch lên khóe miệng, đáp lại Đông Phương Tuyết một nụ cười có thể so với ánh mặt trời còn xác lạn hơn, nụ cười đó rực rỡ đến chói mắt.
Khóe mắt cong cong tràn đầy ý cười, đó là nụ cười đẹp nhất trên đời này, trong sáng không có bất kỳ tạp chất nào.
Không chứa đựng bất kỳ thứ gì, đôi mắt kia như đã trải qua lễ rửa tội, khiến người đều không tự chủ mà nhu hòa, chỉ sợ không đủ tôn trọng nàng.
"A Tuyết, ta nghe Cao tổng quản nói ngươi có chuyện tìm ta?" Nguyệt Trì Lạc nghi ngờ nhìn hắn nháy mắt mấy cái, nàng giờ phút này chính là cái bộ dạng hết ăn lại nằm, Nhị tiểu thư giả ăn rồi chờ chết, chứ không phải là một đệ tử toàn thân chém giết của Thiên Cơ