
i là sẽ cùng anh làm
chuyện đó đâu chứ? Rõ ràng là do anh hiểu sai còn bất mãn cái gì.
Anh mặt mày tối sầm, biểu cảm cũng rất đa dạng, từ hăng hái đến tuyệt vọng
rồi buồn tủi, vòng tay đang ôm cô cũng buông ra, quay mặt lủi thủi bỏ
đi, còn lẩm bẩm:
"Đời người phải khóc bao nhiêu lần mới không lưu lệ.
Đời người phải rơi bao nhiêu lệ mới không tan nát lòng."*
*Câu hát trong bài Hoa rơi nhạc phim Mỹ nhân tâm kế.
Cô chỉ biết lắc đầu, Lục Tử Ngạn lúc này thì buồn tủi vậy thôi nhưng một
lát nửa lại bắt đầu vui vẻ như không có gì, liên tục tìm cách dụ dỗ cô
làm chuyện đó (dù nhiều lần thất bại) .
Nồi canh một lúc lâu
cũng chín, Cố Thanh Vũ nếm thử, cũng không tệ. CÔ vừa học trên tivi món
mới, đợi lát nửa cho Lục Tử Ngạn làm thí nghiêm. Đang suy tư, đột nhiên
chuông cửa vang lên, nồi thịt trên bếp bên cạnh cũng sôi ùng ục, cô nhíu mày , ai lại đến giờ này.
* Đing...đingggg... Vì không có người
mở cửa nên bên ngoài liên tục vang lên, Lục Tử Ngạn chưa tắm xong, cô
lại không thể bỏ nồi thịt, hết cách đành nhanh chóng , mở vung , nêm nếm mọi thử rồi chạy ra ngoài.
Theo như bình thường, trước khi mở
cửa, cô phải nhìn qua lỗ mắt mèo xem đó là ai mới có thể mở, nhưng do
quá gấp gáp nên quên mất, cứ thế mở cửa "Là ai vậy ạ ?"
"Cố Thanh Vũ ?!" Người đứng trước cửa là Ngô Phong cùng một người đàn ông, cô
chưa từng gặp qua anh. Nhưng quan trọng nhất chính là, tại sao bọn họ
lại ở đây. Cố Thanh Vũ như chết lặng tại chỗ, cô nên làm thế nào đây ?
Bị bại lộ rồi...
"Tiểu Vũ, hết xà bông tắm rồi, mai em nhớ mua
đấy !" - Đúng lúc Lục Tử Ngạn từ phòng tắm bước ra, chỉ mặc mỗi cái quần dài, tay dùng khăn lau tóc. Thấy hai người bạn, đầu tiên là hơi bất ngờ sau đó thì dửng dưng như không "Đến đây làm gì ?"
"Tử Ngạn,
cậu...cậu với...!?" Thẩm Duy Thiên - bạn học của Lục Tử Ngạn, nhìn bộ
dáng của anh cùng cách gọi tên cô gái trước mặt không khỏi nghi ngờ.
"Em cứ làm việc đang làm đi!" Anh quay sang vỗ nhẹ đầu Cố Thanh Vũ, nếu đã
bại lộ thì không cần phải giấu làm gì. Cô gật đầu bước đi.
Còn ba người đàn ông đi vào phòng khách nói chuyện.
Vì nhà bếp nằm gần phòng khách, dù vô tình hay cố ý cô cũng nghe thấp thoáng cuộc nói chuyện của họ. Cụ thể là như thế này :
Ngô Phong: "Sao cậu lại cùng với sinh viên ở chung một nhà? Chắc không phải cô ấy có 'kỹ thuật' rất tốt đấy chứ? "
Lục Tử Ngạn: "Đầu chú chứa đậu phụ à?"
Thẩm Duy Thiên: " Vậy là 'hát' rất hay?"
Lục Tử Ngạn: "Thẩm thiếu, chỉ có chú mới hát tệ thôi."
Thẩm Duy Thiên: "Cậu nghe tôi hát bao giờ chưa mà bảo?"
"Cần gì, anh đây nghe giọng nói là biết ngay."
Ngô Phong: "Mau tiết lộ, sao chú có thể yêu sinh viên của mình như thế? "
Lục Tử Ngạn: "Hừ, hai chú vẫn chưa đủ trình độ để hiểu đâu."
...
Cố Thanh Vũ dù không muốn cũng phải nhét hết những thứ ấy vào tai, rồi từ
tai này sang tai kia chui ra ngoài. Đúng là bạn bè, cách nói chuyện y
hệt nhau, chỉ có điều, Lục Tử Ngạn cao tay hơn bọn họ thôi.
"Tiểu Vũ, lại đây." Ngoài phòng khách vang lên tiếng của Lục Tử Ngạn. Cô đứng dậy bước ra, liền bị bốn cặp mắt của hai vị khách nhìn chằm chằm. Ngô
Phong trước giờ là một kẻ không nghiêm túc, cười tươi hỏi cô "Học trò,
em làm sao có thể hớp hồn được cậu ta vậy? "
Cố Thanh Vũ nhăn
mặt, ngồi xuống bên cạnh Lục Tử Ngạn. Anh thay cô trả lời "Cậu hỏi nhiều làm gì? Nếu đã biết hết rồi thì đi về đi."
Thẩm Duy Thiên tặc
lưỡi vài cái, xoa xoa cái bụng đói mốc meo "Hình như nhà cậu có mùi gì
rất thơm. " Anh đâu dễ dàng mà đi sớm như vậy , phải ở lại xem hai vợ
chồng Lục thiếu chứ. Kết hôn gần hai năm mà không nói một tiếng với anh
em, anh đây nể mặt là bằng hữu lâu năm nên mới không tính toán.
Ngô Phong nghe vậy liền phụ hoạ "Phải, phải, có mùi rất thơm. Khiến bụng tôi đang sôi đây."
"Vậy hai người ở lại dùng cơm đi, em nấu rất nhiều." Cố Thanh Vũ cất tiếng.
"Tốn cơm, không cần ở lại." Lục Tử Ngạn xen vào, thẳng mặt đuổi bằng hữu,
hai tên kia thật là mặt dày. Đã không mời mà đến thì thôi, còn muốn ở
đây ăn chực ?
"Không sao. Cơm cũng chín rồi, mọi người vào đi." Cố Thanh Vũ lườm anh một cái sau đó đứng dậy đi vào bếp.
Ngô Phong và Thẩm Duy Thiên hớn hở đi theo, không tồi, cô bé này cũng biết
điều. Lục Tử Ngạn bực nhọc bước vào, ngồi xuống bàn, cất giọng "Muốn ăn
thì tự lấy chén đũa."
"Chúng tôi là khách !" Cả hai người bọn họ đồng loạt lên tiếng.
Lục Tử Ngạn : "Khách không mời mà đến."
"Được rồi, để em lấy cho." - Hết chịu nổi ba người đàn ông trước mặt, Cố
Thanh Vũ mới đứng lên, nhưng chưa kịp đứng , Lục Tử Ngạn đã nhấn cô
xuống ngồi yên trên ghế. Chân mày nhíu lại "Họ đâu có bị khuyết tật..."
rồi quay sang Ngô Phong và Thẩm Duy Thiên "...tự túc !"
Bọn họ
trừng mắt nhìn anh, lặng lẽ đứng dậy lại chén đũa, cùng chửi rủa anh vài câu. Cố Thanh Vũ không biết nói gì, đưa tay cầm chén xới cơm, có thật
là bạn không vậy ? Bạn bè cô dù có hơi thô bỉ, nói chuyện hại não nhưng
cũng không đến nỗi này.. Nhưng nếu xem xét lại, để làm bạn với Lục Tử
Ngạn thì cũng phải mặt dày một chút, lòng tự trọng nhỏ một chút, cam
chịu một chút...và phải là