
ng bằng trúc nguyên vẹn, chúng tôi chỉ cần viết nguyện vọng
lên trên tò giấy, rồi dùng nhựa cao su dán lên trên cái thẻ trúc, sau đó châm
lửa ngọn đèn dầu phía dưới là xong. Lúc đầu tôi tưởng phức tạp lắm, còn định
trông cậy vào Quan Ứng Thư bị tôi kích động lôi kéo đến đây, nhưng bây giờ phát
hiện ra, dễ như ăn mì tôm…
Tôi vô cùng vui vẻ cầm bốn cái, đưa Quan Ứng Thư cầm
giúp thì hắn không tình nguyện: “Lòng tham không đáy rắn nuốt voi.” (Ý chỉ lòng tham không
đáy, được voi đòi tiên)
Tôi không cho là đúng: “Nhiều nguyện vọng thực hiện tỷ
lệ thành công cao hơn, anh chưa học qua môn thống kê hả?”
Chữ của tôi quá khó nhìn, nhất là khi viết bằng bút
lông, phải nói là vô cùng thê thảm, không khác gì chữ giáp cốt*khiến người ta
khó để đọc rõ ràng. Sau khi cố lấy dũng khí viết xuống vài chữ xiêu xiêu vẹo
vẹo thì dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn chăm chú vào đại BOSS: “Nếu không, em đọc
anh viết nhé? Em biết chồng em không gì là không thể, ba mươi sáu bản lĩnh
không gì là không giỏi …”
(Chữ giáp cốt: là một loại văn tự cổ đại của Trung
Quốc, được coi là hình thái đầu tiên của chữ Hán, cũng được coi là một thể của
chữ Hán)
Cái gọi là thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên *,
hình như câu nói kia lấy lòng người hỉ nộ vô thường như hắn, hắn cười hôn cái
trán của tôi: “Vậy vi phu cung kính không bằng tuân mệnh …”
(*chuyện gì cũng vượt qua được, chỉ có lời nịnh nọt là
không thắng được, “mã thí” có thể hiểu là “vuốt đuôi ngựa” )
Phía sau một đứa trẻ bảy tuổi của một gia đình thấy
một màn này, bắt chươc học theo: “Bố ơi, con là Tôn Ngộ Không, sẽ viết bút
lông, vi phu cũng cung kính không bằng tuân mệnh một chút đi.”
Một đám người cười đến không ngừng được…
Chỉ có tôi, mặt đỏ như ngọn lửa của đèn trời phía chân
trời.
Kỳ thật cũng không phải lần đầu tiên thấy hắn viết
chữ, lúc trước ký giấy khế ước tôi dĩ nhiên đã được nghiệm qua hắn rồng bay
phượng múa, động tác phiêu dật như mây. Chữ viết xuống cực vì không đối xứng,
là khí phách ỷ thế hiếp người, không khác gì con người của hắn, cho nên cổ ngữ
có nói: chữ cũng như người, quả nhiên không phải không có lý .
“Cái thứ nhất, viết mong ước cục cưng năm mới khỏe
mạnh, vui vui vẻ vẻ !” Tôi chỉ biết chúc phúc đơn giản, cho cục cưng tôi yêu.
Hắn ngẩng đầu, không nói gì liếc nhìn tôi một cái:
“Con quá nhỏ, không biết cái gì gọi là vui vẻ đâu.” Nhưng nói tới nói lui, vẫn viết
những lời tôi nói ban đầu lên. Nét chữ đều đều, đường cong lưu loát, đến chỗ
ngắt cũng đẹp. Văn chương cứng cáp thanh dật, nhẹ nhàng sảng khoái, quả thật là
làm cho tôi mở rộng tầm nhìn.
Tôi mắt sáng như sao, đồng thời vừa hâm mộ lại vừa
ghen tị nói thầm trong bụng: “Đúng là toàn năng không phải người…”
“Cái thứ hai, mong sao bố mẹ chồng khỏe mạnh, vĩnh
viễn hạnh phúc.” Tôi phát hiện lời nói của tôi quá mức nông cạn, lăn qua lộn
lại như rang cơm cũng chỉ có một hai câu, không hề mới mẻ.
Hắn lại giương mắt nhìn tôi, có lẽ là đang nhớ lại
điểm số môn văn của tôi, sau đó yên lặng không nói gì viết xuống…
“Cái thứ ba chính là bố trẻ mãi không già, sau đó,
thân thể mau mau khỏe lại… Ừ, chỉ thế thôi.”
“Vậy vừa rồi em lấy tận bốn cái làm gì?” Hắn thản
nhiên hỏi, trong giọng nói tràn ngập bất mãn, cũng không biết là do không quen
nhìn tôi chiếm tài sản chung như vậy hay là chưa ước gì cho hắn.
Đốt lửa, đèn bay lên, nghi thức đơn giản như vậy, tại
giây phút đặc thù, tại bầu trời chói mắt, trong nháy mắt ấm áp, mấy cái đèn
trời bình thường đến mức không thể bình thường hơn được giao cho sứ mệnh quan
trọng, giống như chim hoà bình sau khi chiến tranh chấm dứt, như đồng tiền xu
sau khi hứa nguyện, như bánh trôi trong tết nguyên tiêu…
Ánh lửa màu da cam che màu trắng của giấy chậm rãi bay
lên bầu trời đêm, giống như dùng hai tay thành kính nâng lên hy vọng cùng ánh
sáng, rõ ràng là không sáng chói như pháo hoa vừa rồi, nhưng mang trong mình
nhiều nguyện vọng tốt đẹp của mọi người, không một loại ánh sáng nào trên đời
có thể so với nó…
Tôi thừa dịp đại BOSS coi như thả lỏng cảnh giác, có
chút suy nghĩ ngóng nhìn bầu trời đêm, giơ tay yêu cầu: “Em muốn đi toilet.”
Lông mày vừa dài lại vừa khí phách của hắn hơi hơi
nhíu lại: “Anh nhớ là em mới đi không lâu mà.”
Tất nhiên là tôi biết rồi, nhưng chỉ có chuyến đi
toilet mới có thể giúp tôi ở lại bên cạnh hắn: “Nhưng buổi tối em quả thật uống
rất nhiều canh gà, à, vừa rồi còn nước trái cây nữa, gần đây hệ tiêu hoá có vẻ
bén nhạy, nhất châm kiến huyết*…” Tôi sử dụng mọi thủ đoạn tồi tệ có thể.
(*gãi đúng chỗ ngứa)
Thế rồi hắn mới đồng ý: “Mong sao cái não hạt dưa của
em có thể nhạy bén một chút.”
“… = = “
“Có tìm được chỗ không?” Hình như là không yên tâm cái
đầu của tôi, cuối cùng lại hỏi một câu.
Tôi lập tức gật đầu như con gà mỏ thóc: “Biết rồi,
theo hướng tám giờ, nếu lấy tọa độ hiện tại của chúng ta làm mốc thì nó lệch 38
độ bắc.” Tôi chuẩn xác đọc lên vị trí mới được cho đi.
Tôi lén lút rời đi như tên trộm, đến chỗ bờ sông cách
hắn thiên sơn vạn thủy biển người, tìm một v