
gói tinh xảo.
“Đây là lễ vật trên danh nghĩa của hai chúng ta
sao?” Tôi sửng sốt, tặng như thế thì tặng làm gì?
Hắn rất khinh bỉ liếc tôi một cái, không nói gì. Vì
thế tôi liền hiểu, lễ khinh tâm trọng ý thôi.
Mẹ chồng cười vô cùng thoải mái, lúc nhận quà trên tay
tôi còn vuốt ve mặt tôi một chút, làm như tôi giống với con Tiểu Bạch nhà bọn
họ không bằng, điều này làm cho tôi rất chi là buồn bực.
Vốn không thích náo nhiệt, sinh nhật cũng bình thường
như người ta, chỉ ăn bữa ăn tối hòa thuận vui vẻ. Lúc cắt bánh ga-tô mẹ chồng
tôi lẩm bẩm: “Hiện tại bánh ga-tô á, toàn sử dụng thực vật không rõ nguồn gốc,
cho nên hôm nay mẹ tự mình mua nguyên liệu, dùng mỡ bò thay thế cho bơ, không
những dinh dưỡng lại còn khỏe mạnh.” Trên mặt tươi cười vừa hiền lành vừa đẹp
mắt, chọc bố chồng bên cạnh luôn vẻ mặt nghiêm túc trong ánh mắt cũng ánh lên ý
cười, thật là cả nhà đều vui.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tầy gang, chờ cả không khí
vui vẻ qua đi là lúc, bố chồng nghiêm túc mở miệng gọi Ứng Thư vào trong thư
phòng để tiến hành giáo dục tư tưởng, tôi vụng trộm tưởng tượng đại BOSS khom
người ở trước mặt lão BOSS, dáng vẻ cực kỳ hèn mọn, đúng là được giải hận = =
Mẹ chồng thấy tôi hồn vía trên mây, lập tức nhiệt tình
kéo tôi đến phòng ngủ, tiến hành tư tưởng giáo dục, tôi mới phát hiện đây không
khác gì phương pháp chia rẽ để bức cung trong thời kháng chiến =v=
“Dì biết các con tặng dì cái gì đấy.” Bà dào dạt
đắc ý ra mặt.
Tôi sửng sốt, tôi cũng không biết, đã xem qua đâu.
“Trước khi Ứng Thư đi công tác vài ngày dì đã
biết rồi.”
Ách? Tôi càng thêm hồ đồ .
Bà mở gói quà ra: “Là một chiếc đồng hồ dì thích đã
lâu, nhưng chỉ dám thích thôi, vì số lượng có hạn. Nó lần này chắc thuận tiện
mua về.”
Quả nhiên, dây đồng hồ màu đỏ thẫm, khắp ba trăm sáu
mươi độ đều khảm kim cương, ở dưới ánh đèn càng sáng lấp lánh. Hình đơn giản
nhưng không mất đi sự tao nhã quý phái, lại mang đến cảm giác cổ xưa.
“Thật đẹp.” Tôi tự đáy lòng ca ngợi, không ngờ
đồng chí Quan Ứng Thư có bệnh đục tinh thể đôi khi ánh mắt cũng khá tốt.
Miệng bà không tự giác nhếch lên: “Cái này dì có thể
đem khoe với mấy bà bạn rồi .”
Tôi không khỏi cười thầm, thật sự là mẹ chồng đáng
yêu. Vô tình thoáng nhìn thấy chỗ vết thương trên động mạch cổ tay bà, có chút
kinh tâm động phách, tôi tuy trong lòng vạn phần tò mò, những không dám lỗ mãng
hỏi.
“Nhưng mà…” Bà chuyển chủ đề.
“Qùa tặng sang năm, dì muốn…” Chưa nói xong ánh
mắt liền nhìn chằm chằm bụng tôi, cười không có hảo ý: “Thứ gì có sinh mệnh,
như đứa bé chẳng hạn.”
Sau khi tôi hiểu được, mặt biến thành màu đỏ thẫm,
không khác gì con cua trên bàn cơm tối nay…
“Ấy, bây giờ còn sớm mà.” Huống hồ không thể tự
nhiên sinh ra mà không có cơ sở được =
“Không còn sớm không còn sớm, Ứng Thư đã ba mươi
rồi, nhìn Tiểu Bàn nhà dì Vương trên lầu, cùng tuổi Ứng Thư mà đã có con ba
tuổi. Hay nhìn nhà Tiểu Lý bên cạnh nhà họ xem, nhỏ tuổi hơn cả Ứng Thư, có tận
hai đứa rồi, còn bị tổng điều tra dân số phạt tiền cơ.”
Tôi còn chưa kịp mở miệng bà đã tiếp tục thở dài thổn
thức: “Thật hy vọng nhà chúng ta cũng bị phạt tiền!”
Tôi vẻ mặt hắc tuyến, thế cũng phải hâm mộ sao…
Lúc đi ra thấy người ngồi trên sô pha sắc mặt không
tốt lắm, mí mắt trầm lặng không lên tiếng.
Mẹ chồng đại khái nhìn ra manh mối, bất đắc dĩ nhìn
xuống chiếc đồng hồ vừa đeo mở miệng: “Hóa ra đã muộn thế này rồi, các con mau
trở về nghỉ ngơi đi, trên đường Hinh Nhi nhớ để ý, đừng để nó phóng xe như máy
bay.”
Tôi lập tức gật đầu.
Không khí trong xe như bị đông lại, không ai nói câu
nào, tôi đành mở miệng: “Không ngờ ánh mắt của anh cũng không tệ lắm, chiếc
đồng hồ kia thật sự rất được, rất hợp với bác gái.”
Nhưng tôi phát hiện tên của tôi là “Chữa lợn lành
thành lợn què” …
Hắn lạnh lùng liếc tôi một cái: “Câm miệng!”
Tôi nghe lời ngượng ngùng không nói nữa, an tâm thưởng
thức cảnh đêm.
Sống về đêm quả thật sặc sỡ nhiều vẻ, trên đường kẹt
xe thành từng đợt, tôi không khỏi nhớ tới lời mẹ chồng vừa mới dặn, làm máy bay
thế nào được, làm ốc sên thì có…
Chậm rãi quan sát phong cảnh tôi bắt gặp một hình ảnh,
người cô hận tôi thấu xương giờ này khắc này đang dắt theo bảo bối tâm can Tiểu
Kiệt của bà, tản bộ ở đầu đường. Ngẫu nhiên quay đầu muốn bắt một chiếc taxi,
lại bị mấy người trẻ tuổi cường hãn cướp mất, trở thành người đàn bà chanh chua
đang tức giận dậm chân ở bên đường, làm cho Tiểu Kiệt chớp mắt nhìn thoáng qua
sợ hãi, cuối cùng khóc òa.
Tôi cũng có cảm giác mỏi mệt, cũng có nguyện vọng
không muốn liên quan, chỉ biết cúi đầu thở dài.
Mỗi người đều có số phận của riêng mình, tôi nghĩ lại
lúc trước bà chịu nhiều đau khổ, chưa kịp yên ổn lại bị quăng cho một tảng đá
lớn, đương nhiên bà không vừa lòng. Chẳng qua cũng là nhân chi thường tình, tôi
chỉ hy vọng bà có thể bỏ qua hiềm khích trước kia, không nguyền rủa oán hận bố
tôi nữa là được.
Vừa về nhà tôi mới nhớ ra, đã quên hỏi mẹ chồng xem
Quan Ứng Thư thích gì, muốn được tặng quà gì, người khiến tôi phiền não
nhất = =
Gửi tin nhắn