
t, cố xác định bản thân không phải vì nguyên nhân
mất ngủ mà hoa cả mắt.
Thế nào mà tôi lại nhìn thấy nghệ sĩ nổi tiếng Tần Y Y
ở trong phòng bệnh của bố tôi thế này?
Cô thoáng quay đầu nhìn thấy tôi, tựa hồ cũng có chút
sửng sốt, trong mắt lóe sáng.
Tôi cho tới bây giờ cũng chưa hâm mộ ngôi sao nào, bộ
dạng xinh gái hoặc đẹp trai ở trong mắt tôi cũng không có gì khác nhau. Ngày ấy
bị Trúc Diệp cứng rắn kéo đi ngồi ghế vip xem biểu diễn, ngồi một lúc đã quên
mất tên của buổi biểu diễn đó, khi đó toàn hội trường chỉ có tiếng người ồn ào,
tiếng hô như sấm, tôi đành phải ôm lỗ tai bình tĩnh nhìn các cô gái điên cuồng.
Tôi có chút đần độn, cứng ngắc mở miệng: “Xin chào.”
Thậm chí việc nhỏ nhặt như chạy đến xin chụp ảnh hay
xin chữ kí tôi cũng không thể làm được.
Cô thế nhưng cũng thật nhiệt tình, lúc này cùng sự
trong trẻo nhưng lạnh lùng của hình tượng trên màn ảnh không quá ăn khớp: “Xin
chào, tôi là Tần Y Y. Cô là..?”
“À, tôi là Mạc Nhan Hinh, cám ơn cô tới thăm bố
tôi.” Tôi cảm ơn một cách đơn giản, thì ra nơi này còn có thể tìm được người
biểu hiện thành ý lớn như vậy. Huống hồ phòng bệnh của bố tôi cho tới bây giờ
luôn là nơi vắng vẻ hiu quạnh, cho nên chỉ cần là khách vãng lai mà có lòng
tốt, đều được cho là bồ tát rồi.
Cô có vẻ chẳng để ý tới lời nói vừa nãy của tôi, chỉ
nhìn chằm chằm vào tôi.
Nếu bình thường Quan Ứng Thư nhìn chằm chằm tôi sẽ
luôn mang theo biểu tình hung ác nham hiểm, lời nói cùng ánh mắt sắc bén, nhưng
lúc này cô ta nhìn tôi lại là biểu tình có chút quái dị nói không nên lời,
trong ánh mắt có sự cân nhắc khó nhìn thấu.
Tôi vội rút tay của mình về, bị người xa lạ nhìn chằm
chằm thật khó chịu, cho dù cô ta được tất cả mọi người trên cái châu lục này
đều biết tới.
Dường như cô cảm thấy được sự phản cảm của tôi, ngượng
ngùng cười: “Thật xin lỗi, tôi không biết là thầy Mạc lại có con gái lớn như
vậy, nên có chút ngạc nhiên.”
“Cô là học trò của bố tôi sao?” Tôi có chút kinh
ngạc, theo như tôi biết, từ lúc tôi sinh ra, bố tôi đã không cầm phấn để trở
lại dạy học. Có điều khi ông tâm tình không tốt thường có thói quen vào thư
phòng soạn thảo bài vở nên tôi biết ông đã từng là giáo viên.
“Đúng vậy”. Sau đó cô không nói thêm gì nữa, vội
vàng xin phép ra về chạy lấy người, làm tôi có cảm giác sờ không được suy nghĩ
của Trượng Nhị hòa thượng.*
“Bố, hôm nay con tới rất sớm đúng không? Tăng
tăng tăng tằng, nhìn xem, con mang đến cho bố cái gì này? Đây chính là do con
vòng vài vòng xe mới mua được đấy, không tin bố cứ hỏi chú cảnh sát.”
Bố liền ha ha cười, chẳng thèm liếc nhìn tôi một cái,
cũng không để ý trên tay tôi cầm cái gì.
“Aiza, bố à, thời điểm bố dạy học, bộ dáng trông
như thế nào vậy? Con thật muốn nhìn người có phong thái kĩ sư như bố mặt mày
nghiêm nghị thì thế nào quá. Con đoán chắc là quần áo phóng khoáng, mặt mày
sáng sủa giống soái ca chứ? Bố nếu biết học trò lúc trước của mình giờ là đại
minh tinh có vui vẻ hay không?”
Tôi vừa chậm rãi lôi hạt dẻ còn nóng ra, vừa nói câu
được câu không với ông: “Con kết hôn mà còn không có nhẫn cưới nha, ngày hôm
qua, con nhìn thấy một chiếc cực kỳ đẹp , nhưng có lẽ cả đời này tới kiếp sau
rồi kiếp sau sau nữa thì con mới kiếm đủ tiền mua nó.”
“Con cũng không biết từ bao giờ thì bản thân lại trở
nên tham lam như vậy nữa, bắt đầu chỉ là muốn tốt như thế này, muốn bố không bị
đẩy vào tình thế khó khăn, không bị bác sĩ xem nhẹ mà thôi. Vì sao hiện tại con
lại mong muốn ngày càng nhiều hơn? Con thậm chí còn hy vọng anh ấy đối xử với
con dịu dàng một chút, hơn nữa còn ngây thơ hy vọng rằng anh ấy có thểthích con
một chút thôi cũng được. Nếu được, cuộc đời này, con đây có chết cũng không
tiếc hận gì nữa.”
“Con thực không có tiền đồ có phải không bố? Con
cũng cảm thấy như vậy, nhưng con thật không có cách gì cả. Chẳng hề để ý việc
anh ấy suốt ngày chỉ biết đối với con tỏ ra hung bạo, suốt cả ngày không cho
con một chút sắc mặt hoà nhã, ngay cả khi vì bạn gái cũ mà nhẫn tâm đẩy con ngã
ở ven đường…”
“Nhưng tim con vẫn đập nhanh khi anh ấy tới gần,
vẫn vì việc anh ấy gắp thêm mấy đũa thức ăn do con làm mà cảm thấy hưng phấn
không thôi, rồi cũng vì nhìn thấy anh ấy mặc những bộ quần áo mà chính tay con
giặt giũ mà cảm thấy hạnh phúc…”
“Bố, bố nói xem con rốt cuộc là làm sao vậy?”
“Bố cũng từng như vậy đúng không?”
Cũng sẽ vì một người nhíu mày mà muốn vuốt lên, cũng
sẽ trân trọng một người để người đó luôn luôn tươi cười, cho dù có khó khăn vất
vả mịt mờ vẫn dốc lòng chờ đợi hắn trở về?
*
Nguyên văn câu này là “丈二和尚摸不着头脑” = “Trượng Nhị hòa
thượng mạc bất trứ đầu não” = (nghĩa đen) sờ không tới được suy nghĩ của Trượng
Nhị hòa thượng.
Câu
này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa
Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ
vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi
người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa
thượng cao hai tr