
ượng). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường
thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó,
những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của
Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo
diệu, càng khiến người xem choáng váng.
Bởi
vậy, mọi người đều nói ‘Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng’, về
sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn “摸不着头脑” (sờ không được suy nghĩ) với ý nghĩa: mù
mờ, không thể hiểu rõ sự việc. (Theo Minhdu.wordpress.com)
Ngày sinh nhật Quan Ứng Thư tôi dậy rất sớm, nhưng vẫn
không gặp được hắn. Từ sau tối hôm đó, tôi không nhìn thấy hắn một lần nào.
Mỗi buổi tối tôi phá bỏ thói quen đã dưỡng thành hai
mươi mấy năm, mở rộng rèm cửa sổ, chỉ sợ bỏ qua tiếng hắn về nhà. Nhưng đôi khi
gió thu thổi qua, thổi trúng rèm cửa sổ tránh bóng lay động; có đôi khi ánh
trăng nghiêng theo cửa sổ mà vào, giống như hắt đầy vàng lên mặt đất. Nhưng duy
nhất vẫn chưa nghe được tiếng vó ngựa quay đầu về thì đã ngủ mất rồi…
Đại khái là tối hôm qua gió quá lớn, hơn nữa nhiệt độ
còn giảm, sáng sớm tôi hắt xì liên tục, dường như có người đang thương thương
nhớ nhớ tôi không bằng ấy.
Chưa hết, mí mắt phải của tôi cứ nháy không ngừng, tần
suất tuyệt đối cao hơn cả số lá cây ngô đồng rơi dọc đường…
Tôi không yên lòng hỏi lái xe Trần: “Chú Trần, chú có
biết, hắt xì… Quan Ứng Thư tối hôm qua về lúc nào không?”
Ông liếc mắt nhìn tôi một cái qua kính chiếu hậu: “Phu
nhân, cô phải chú ý sức khỏe nha.”
Hỏi một đằng đáp một nẻo hả? Quên đi, tôi miễn cưỡng
không hỏi nữa, người nọ hành tung bất định, ai biết đi đâu chứ?
Tiểu Mẫn có chút vui sướng khi người gặp họa: “Nháy
mắt trái là tài, nháy mắt phải là tai.”
Tôi nhổ vào, mở miệng ra là đen đủi! Tôi có thể có tai
gì chứ? Tôi đời này đã làm chuyện có lỗi nhất với trời xanh, có lỗi nhất với
nhân dân là trên xe buýt không cẩn thận bị người ta đạp một cái mà còn đạp lại
người khác, phúc phận tích lũy được cũng đủ để kiếp sau làm hoàng đế rồi đấy!
Lý Quân Thành gọi điện thoại đến vào lúc tôi đang cùng
Tiểu Mẫn ở gian trà nước làm báo cáo cho Du Phái: “Ngày hôm qua hình như anh ta
thức đêm, nếu không thì là hooc-môn mất cân đối. Dù sao em đã quen với việc một
ngày ăn ba lần mắng rồi, hôm nay bỏ thêm một chút trà chiều em cũng chả thấy gì
.”
“Oa, men thế! Bộ dạng hắn phát cuồng chắc chắn
như một con sư tử dồi dào hoóc-môn, quả thực là rất dũng mãnh, rất yêu mị, rất
tăng lực !”
Đối với khiếu thẩm mĩ tình thú của cô ấy tôi không còn
gì để nói: “Hắn không đẹp đến mức làm người ta không phân biệt rõ trắng đen
đâu.”
Tiểu Mẫn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Người đẹp trai
duy nhất làm người ta không nói được lời nào trong công ty chúng ta chỉ có đại
BOSS, nhưng bình thường không nhìn thấy mặt, hơn nữa khuôn mặt băng sơn ngàn
năm của hắn làm cho người ta chùn bước, cho nên đây là loại đẹp trai khiến
người ta không nói nên lời.”
“Giống Phái Phái của nhà chị ấy, có máu có thịt, có
thể khóc có thể cười, có được bề ngoài vĩ đại cùng ưu khuyết điểm của con
người.”
Tôi bị cô ấy chọc ghẹo tới mất phương hướng, thật sự
là người phụ nữ điên.
Di động ở trong túi vui sướng kêu, tôi nhìn tên người
gọi lại có chút sợ hãi: “Alo, xin chào.”
“Chị dâu, hôm nay có bận không?”
“Không, bây giờ tan làm, có việc gì sao?”
“Đúng, tìm chị có chút việc, tan làm em qua đón
chị được không?”
Tôi lập tức cự tuyệt, xe của hắn không phải Ferrari
thì cũng là Lamborghini, toàn xe vừa nhiều tiền lại chói mắt như vậy mà dừng ở
trước công ty, ngày mai tôi nên đăng báo …
“Không cần, cậu nói thẳng ở đâu đi. Nơi này dễ
bắt xe, tôi đi thẳng tới cũng được.”
Hắn đại khái biết tôi đang nghĩ gì: “Vậy em chờ chị ở
cửa hàng bên cạnh công ty chị.”
“Được rồi, cứ như vậy đi.” Bình thường khi Quan
Ứng Thư chở tôi đi làm cũng phải mỗi người đi một ngả, quả thật phải hết sức
cẩn thận.
Từ xa đã nhìn thấy ngôi sao lấp lánh trên chiếc xe ô
tô, tôi lập tức khom người chui qua đám người vọt lên.
“Hắc, chị dâu, em phát hiện chị rất thích hợp
diễn kịch, bịt tay trộm chuông* cũng làm được sống động như thật.”(* tự lừa dối mình)
Tôi không để ý đến hắn, người này giống Trúc Diệp độc
miệng khiến người ta muốn liều mạng.
“Đi đâu thế?” Hai mí mắt tôi cứ nháy lên nháy
xuống đồng thời như nhảy dây, tôi dụi dụi mắt hỏi.
Hắn liếc nhìn tôi một cái: “Làm sao vậy?”
“Buổi sáng lúc ngủ dậy đã thấy khó chịu, vốn chỉ
nháy mắt một bên, hiện tại vừa lên xe của cậu, liền mắt hai mí đồng loạt nháy.
Tôi đang nghĩ có phải cậu định đem tôi làm sản phẩm buôn bán hay không?”
Hắn cười rộ lên đúng là đẹp như Thuấn Hoa: “Chị dâu
thật biết nói đùa, em nào có cái gan đó? Đại ca không ăn tươi nuốt sống em mới
là lạ.”
Tôi không nói gì, hắn để ý mới là lạ!
“Chẳng lẽ là muốn đến ‘’Dưới tàng cây’’?” Tôi
dần dần cảm thấy con đường này có chút quen thuộc.
“Ừ.” Hắn lên tiếng, mở âm nhạc, là bài hát trong
một bộ phim cũ《As Time Go