
mắt liền nghiêm nghị, khiến cho San Hô bình thường không sợ trời không sợ đất
vì có Hướng soái làm chỗ dựa, lại sợ tới mức nhịn không được rùng mình vài cái,
co đầu lưỡi xem tivi .
Trong lòng tôi rất tự hào, đắc ý giống như hồi bé con
mèo nhà tôi đánh thắng con chó dữ của nhà đối diện vậy.
Một người cảm mạo thấy vô cùng nhàm chán, hơn nữa cuối
tuần thời tiết lại rất đẹp, quả thật mùa thu đã đến. Bên tai là tiếng líu ríu
của San Hô cùng đủ loại âm thanh từ ti vi phát ra, rồi cùng giọng nói êm tai
“Bảo bối, mau ngủ đi.” thật hiệu nghiệm.
Khi tỉnh lại lần nữa vẫn nghe thấy Tả San Hô đang nói:
“ Vốn là tới tìm hai người đi chơi, mọi thứ đã được chuẩn bị xong, cậu xem,
cũng là cậu nhiều chuyện”.
Mãi cho đến khi hai vợ chồng họ lưu luyến rời đi,
trong lòng tôi mới thầm mắng : đúng là không có tính người, mình ốm đã không có
ai quan tâm lại còn bị oán thán.Trong lòng tôi bi thương không ngừng tăng lên.
Hiện tại xem ra chỉ có Trúc Diệp là còn đối tốt với
tôi, dù sao cũng là trúc mã chi giao, cảm tình thắm thiết.
.Buổi chiều vốn dĩ định đi thăm bố tôi ở viện dưỡng
lão, nhưng cổ họng của tôi cứ khàn khàn, mở miệng thì cứ như vịt Donald trên
chảo nóng. Vì không muốn bố lo lắng, tôi năn nỉ y tá nói với bố tôi đi công tác
chưa về.
Chỉ có trời biết tôi lo lắng như thế nào, một trợ lý
tiêu thụ mà đi công tác lâu như vậy sao? Nhưng bố tôi cả tin, khi ở nhà tôi nói
gì ông đều tin tưởng. Nói đúng hơn cha tôi mắc bệnh Parkinson, hay còn có tên
là chứng lú lẫn lúc tuổi già.
Tôi kỳ thật một chút cũng không thương cảm, như vậy
chính là kết quả tốt nhất. Đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua nói năng hùng hồn đầy
lý lẽ giải thích với Quan Ứng Thư “Kiếp này bình yên”, còn tôi thì sao, đang ở
chỗ nào?.
Buổi tối như thường lệ tôi đến nhà đại boss ăn cơm.
Cha chồng tôi là người có tiếng tăm cao nhất, ông luôn cập nhật tin tức của
thành phố M, thỉnh thoảng, cũng có của trung ương. Tôi cực kỳ kính nể ông,
những quan viên trụ cột như vậy đã không thấy nhiều lắm.
Mỗi lần thấy ông đều nghiêm mặt, cho dù đột
nhiên nghe đứa con duy nhất không biết từ nơi nào mang về một cô vợ cũng có
biểu tình bất động như núi. Đại khái với ông mà nói, 2012 tận thế bất quá chỉ
là làn khói nhẹ tản mát.
Vốn tôi còn hoài nghi Quan Ứng Thư không phải là con
ruột của ông, nhưng nhìn thấy biểu tình không có gì khác nhau, đứa ngốc mới kết
luận như vậy, loại di truyền cao cấp mặt cứng ngắc này, xác suất so với gà
trống đẻ trứng còn hiếm thấy hơn.
Mẹ chồng tôi cũng là cực phẩm. Trong tivi tiểu thuyết
quan hệ mẹ chồng con dâu luôn giương cung bạt kiếm, nhưng mà, ở một mức độ nào
đó mà nói, mẹ chồng tôi chính là “bà mối” của tôi cùng đại BOSS.
Người hơn năm mươi, bảo dưỡng giống như diễn viên trên
tivi làm cho người ta nhìn không ra nông sâu. Nhưng quả thật mẹ chồng đối với
tôi rất tốt tựa như mẹ vậy. Tuy rằng tôi không hiểu mẹ rốt cuộc là người như
thế nào.
Căn nhà này cũng không thuộc dạng biệt thự phong cách
Châu Âu, xe đẹp trên thảm đỏ gì, mà còn cho người ta cảm giác từ những thập kỉ
trước, phần lớn hàng xóm xung quanh đều là các thương gia lớn tuổi, đang chơi
cờ hoặc khiêu vũ một điệu nào đó.
Vừa bước chân tới cửa đã có một cục bông trắng như
tuyết lao về phía tôi. Tập trung nhìn kĩ, thì ra chỉ là con Tát Ma, à, cũng có
thể là chú chó Ngân Hồ, tôi không nhận ra nổi…
Bác gái rất sung sướng vẫy tay gọi tôi, cười lớn giống
hệt một đứa trẻ, chẳng sợ khóe mắt không che được những nếp nhăn cứ một tầng
lại một tầng, nhưng khi ngọn đèn ấm áp trong phòng chiếu rọi xuống, mỗi một nếp
nhăn lại giống một hoa văn vẽ lên tương lai xán lạn của bà.
Hốc mắt tôi đột nhiên nóng lên, hẳn là tôi đã bật khóc
nếu không có bà ở đây, cả con chó nhỏ đang cọ xát vào ống quần tôi nữa.
“Bị làm sao vậy? Mũi đỏ lựng, Ứng Thư lại bắt nạt con
sao?” Bác gái nhỏ giọng hỏi thăm tôi
Tôi âm thầm trầm trồ khen ngợi trong lòng, chữ “lại”
này sinh động ghê, bác gái à, người quả thực khôn khéo…
“Không ạ, tối hôm qua con ngủ ngoài trời lạnh nên bị
cảm”. Sau khi thuốc tôi dùng buổi trưa hết hiệu quả, giọng nói của tôi lại một
lần nữa biến xấu, trở nên ồm ồm, y hệt một con chuột trốn trong hang.
“Chị Ngô, hôm nay chuẩn bị tốt canh ngũ vị đi, đứa trẻ
này chắc buổi tối không ngủ ngon, đạp chăn ra đây mà”. Cuối cùng lại ồn ào nhắc
nhở Ứng Thư “Con cũng chẳng biết chăm sóc vợ mình gì cả, vợ chồng ôm nhau ngủ
không phải sẽ không xảy ra việc gì hay sao?” Từng lời nói đầy trách cứ rơi
thẳng xuống người hắn.
Tôi lại thầm thích thú trong lòng.
Mãi đến giờ ăn cơm bác trai mới đi từ trong phòng sách
ra, tôi run như cầy sấy gọi to theo khuôn phép: “Bác trai”. Thật ra trong lòng
cũng cảm thấy không được tự nhiên, bác ấy cũng không phải là loại người làm
người khác vừa nhìn thấy đã sợ.
Chỗ này không thực sự là gia đình tôi, nhưng bác Ngô
là người mà tôi thích nhất, chính bác ấy đã khiến tôi yêu món Phật vượt tường,
mùi vị ngon vô cùng.
Giống như bây giờ, tôi rất muốn không để ý đến hình
tượng, uống hết sạch chén canh gà, nhưng bác trai lại ng