Teya Salat
Đại Ca Si Tình

Đại Ca Si Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322864

Bình chọn: 8.5.00/10/286 lượt.



Một câu trúng điểm yếu, Lãnh Tử Uyên giơ tay đầu hàng “Phải phải phải, tôi

không có tư cách giáo huấn cậu, chỉ có điều là huynh đệ, mình chỉ muốn

báo cho Nhóc cậu biết là đừng có quên thân phận của mình, coi chừng chọc vào kẻ xấu.”

“Ý cậu là những người phụ nữ để ý đến tiền hay quyền của tôi sao?”

“Không, mình không sợ những phụ nữ đó có coi trọng tiền hay quyền của cậu hay

không, chỉ sợ họ coi trọng cái mạng cậu” Hắn nói đúng tim đen của anh,

đó là điều anh đang lo lắng.

“Tôi cũng không muốn” Long Tề làm ra một biểu cảm bừng tỉnh

Nhìn dáng vẻ không chút bận tâm của anh, Lãnh Tử Uyên muốn nổi điên.

“Chẳng lẽ cậu tưởng mình là quái miêu chín mệnh chắc? Tề lão đại, cậu có ngày

nào nhớ ra mình là Môn chủ “Hắc môn” không, trách nhiệm trọng đại, mọi

việc đều phải cẩn trọng, ngàn vạn lần không phải trò đùa…” Anh không

nhịn được chậm rãi chắc đi nhắc lại.

Lãnh Tử Uyên thật sự rất

ghét bản thân phải biến thành một bà mẹ như vậy, nhưng mỗi lần đối mặt

với Long Tề, anh không khỏi cảm thán đời này đã lên phải thuyền giặc,

mới làm huynh đệ với hắn.

Nhưng Long Tề lại thích nhìn bộ dạng vì mình lo lắng của anh, kể từ chín năm trước, anh thiếu chút nữa bị nổ

chết trên một con thuyền ở Nhật Bản, mặc dù sau đó may mắn được cứu trợ, nhưng người anh em này kể từ ngày đó bắt đầu cẩn thận với sự an nguy

của mình, không lúc nào được lơi lỏng.

“Tôi biết rồi, anh em tốt, mấy lời này của cậu tôi có thể đọc làu làu rồi”

“Đọc làu làu không có tác dụng, quan trọng là phải nhớ kỹ trong lòng” Lãnh

Tử Uyên lạnh lùng nói, thái độ vẫn không thể tin nổi hắn.

Long Tề bật cười, anh đã sớm quen với những lời độc địa này, hiểu rõ tất cả chỉ là thói quen quan tâm đến anh, bất chợt, anh nhìn thấy một bóng dáng

quen thuộc nhanh hơn họ một bước tiến vào phòng của phu nhân.

“Đó là chú Vân à?”

Nghe vậy, Lãnh Tử Uyên quăng một ánh nhìn về phía người đàn ông kia, vuốt

cằm nói “Là chú Vân, mình nghe nói gần đây chú ấy đang bận một chuyện

lớn, có liên quan đến cậu”

“Chúng ta đi thôi! Không cần chào nữa” Long Tề kéo Lãnh Tử Uyên quay đầu đi.

“Chẳng lẽ cậu không chào hỏi một tiếng đã đi, phu nhân có lẽ sẽ không vui”

Lãnh Tử Uyên hoàn toàn hiểu nguyên nhân anh rời đi, cố ý mát mẻ. “Lên máy bay tôi gọi

điện cho bà là được” Bất luận thế nào, bây giờ anh cũng không muốn đối

mặt với hai người họ, dù thế nào thì điều bọn họ quan tâm chỉ là lúc nào anh mới bằng lòng gật đầu đồng ý kết hôn.

Chưa đến thời hạn cuối cùng, đừng hòng mong anh dễ dàng đồng ý chuyện kết hôn.

Đến bây giờ anh vẫn chưa buông tha, cô bé của anh… anh nhất định sẽ tìm bằng được.

Đài Loan – Đài Bắc

“Tôi muốn đi một mình, cô vào trước đi”

Bóng cây xanh rì, thảm cỏ xanh mướt, những cơn gió đầu hè thổi lên chiếc váy cưới trắng muốt của cô dâu, cô rút đôi găng tay màu trắng ra, chạm lên

vỏ thân cây nâu sần, cảm thụ sự thô ráp, quay đầu nhẹ giọng nói với phù

dâu.

Vừa nghe cô dâu nói xong, phù dâu hoảng hốt “Hôn lễ cũng sắp cử hành rồi, Đồng tiểu thư, thiếu gia bảo tôi…”

“Muốn giám sát tôi sao? Chúng tôi cũng sắp thành vợ chồng, chẳng lẽ anh ta còn sợ tôi chạy mất?”

Cô gái không vui ngoái đầu nhìn lại, đó là một gương mặt giống hệt Đỗ

Lượng Đồng, từ chân mày trở đi, chỉ khác ở chỗ trưởng thành hơn, hơn

nữa, tên cô là Lý Anh Đồng.

Đến bây giờ cô cũng chưa gặp người

đàn ông nào cẩn thận hơn Hoắc Đông Bảo, từng giây từng phút sợ cô hủy

hôn không lấy hắn, có lẽ, nguyên nhân chính cũng là vì cô không mấy hứng thú với hắn, quan hệ cũng gần như xa lạ.

“Không, không phải là như vậy, là…”

“Bây giờ tôi chỉ muốn một mình một lúc, nếu cô còn nói thêm gì nữa tôi khó đảm bảo là không chạy vì quá phiền đấy”

“Vâng, tôi sẽ đi vào. Đồng tiểu thư, cô muốn đứng đây bao lâu…”

“Tôi thật sự cảm thấy cô quá phiền”

“Vâng vâng, tôi vào ngay đây” Nói xong, phù dâu lập tức nhấc chân như chạy

trốn đi vào, để lại một mình Lý Anh Đồng mặc áo cưới đứng hóng mát.

Cô phe phẩy tấm lụa trắng trên mặt, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời qua kẽ lá, chiếc váy lụa trắng lật phật trong gió khiến cả người cô cũng như sắp

bị gió cuốn đi.

Cô nhìn quá mê mẩn, hoàn toàn không thấy một ánh

mắt đàn ông sắc nhọn sau lưng, đang kinh ngạc nhìn cô chăm chú như đã

kiếm tìm rất lâu rốt cuộc vui mừng như điên vì thấy con mồi…

…………………………

Nghe nói, tân nương này đặc biệt thích hoa hồng trắng, cho nên, từ ngoài sân vào đến giáo đường trang trí hơn vạn đóa hoa hồng trắng nhập khẩu, đập

vào mắt là một dải trắng mênh mông khiến người ta lóa mắt.

Long

Tề và Lãnh Tử Uyên một trước một sau bước xuống xe, cạnh họ là mấy tùy

tùng dẫn đường, dù sao đây cũng là một hôn lễ náo nhiệt, không cần phải

bày ra một cái trận địa dọa người như thế chứ.

Chỉ có điều, đi trước đều là đội quân tinh nhuệ muốn bảo vệ sự an toàn của Long Tề, một việc khó khăn như lên trời.

“Hoắc Đăng Anh lão nhân thật lớn mật, con trai kết hôn mà dám tìm cậu tới

tham gia, chẳng lẽ lão ta không hiểu được lần đó không phối hợp hành

động theo mệnh lệnh của cậu khiến cậu rất mất hứng sao?” Lãnh Tử Uyên

cười nói.

“Hắn luôn không phải l