
à một người thông minh” Long Tề
cũng cười hừ một tiếng, trong lòng anh cho tới bây giờ chưa từng quan
tâm tới lão già này.
“Vậy cũng được”
Hai nhân vật quan
trọng nhất của “Hắc Môn” cùng xuất hiện, lập tức gây xôn xao, Hoắc Đăng
Anh không lâu sau vụ Mộng Đô mặt mũi ông vẫn lớn như vậy còn mời được
hai đại nhân vật như vậy.
Lãnh Tử Uyên thực ra là bay sang Đài
Loan để đón vợ Phạm Đào Đào về Hồng Kông, theo kế hoạch sẽ ở Đài Bắc lâu một chút, chờ vợ sinh con xong làm đầy tháng rồi mới trở về.
Còn Long Tề tới để chạy nạn, mấy tháng nay anh bị các trưởng bối bức hôn
đến mức sắp điên rồi, có lẽ do Lãnh Tử Uyên không có động tĩnh gì tự
dưng nổi hứng trong một năm ngắn ngủi đi lấy vợ khiến mọi người có cảm
giác có thể hi vọng vào anh.
Thật nực cười, bọn họ nghĩ quá rồi, đừng mơ tưởng anh lại dễ dàng đi vào khuôn khổ như thế.
Một cơn gió mát thổi tới, mùi thơm thoang thoảng bay đến, Long Tề không tự
chủ dừng bước, nhìn về phía phát ra mùi thơm, thấy một một dáng lụa đang đứng lặng dưới hoa.
Những cơn gió tinh quái đùa cợt trên chiếc
khăn voan đội đầu của cô dâu giống như một chiếc cánh sắp nâng cô lên
trời, trong lòng Long Tề đột nhiên rung động, bởi vì cô gái này giống
hệt cô gái trong mộng tưởng của anh.
Lãnh Tử Uyên đi theo cũng
dừng bước, nhìn theo tầm mắt anh, trong lòng cũng rung động không kém,
bởi vì anh cũng nhìn ra cô gái mặc chiếc váy trắng kia quá giống Đỗ
Lượng Đồng.
“Uyên, giúp tôi, tôi muốn cô ấy”
“Cậu điên rồi à? Cô ấy có vẻ là cô dâu của lễ cưới này, sắp trở thành vợ người khác rồi”
“Trước khi hôn lễ này hoàn thành cô ấy không phải”
“Tề, mình thừa nhận cô ấy rất giống Đồng, nhưng thiệp mừng ghi rõ tên cô dâu là Lý Anh Đồng, thân phận lai lịch cũng rõ ràng cho nên cô ấy tuyệt đối không phải là Đồng mà cậu muốn tìm”
“Tôi mặc kệ, tôi chỉ hỏi cậu một câu, Long Tề tôi có năng lực cướp cô ấy đi không?” Giọng anh kiên
định, không cho phép kẻ nào phản bác, vẻ mặt toát lên thái độ của vương
giả.
“Cậu có” Mặc dù không cam nguyện, Lãnh Tử Uyên cũng phải nói thật.
“Vậy tôi muốn cô ấy, đừng nói với tôi cô ấy là cô dâu cái gì đó của kẻ khác, nói nhảm, giúp tôi lấy cô ấy, Uyên, nếu coi tôi là huynh đệ, hãy giúp
tôi một lần đi”
Lãnh Tử Uyên thở dài “Được, chỉ một lần này thôi đấy, lần sau không có đâu”
“Cảm ơn” Long Tề cảm kích cười một tiếng.
“Khỏi cần cảm ơn, ai bảo mình là anh em của cậu” Lãnh Tử Uyên bất đắc dĩ mấp
máy khóe miệng, cánh tay dài vươn lên, ý bảo tùy tùng sau lưng hành động theo anh.
Mục sư tuyên bố buổi lễ bắt đầu, trong giáo đường tấu
lên khúc quân hành, giống như bất kỳ hôn lễ nào, chú rể đứng ở một đầu
thảm đỏ đợi cô dâu.
Nhưng nhạc phát mãi mà đầu kia thảm đỏ vẫn
yên tĩnh, cô dâu cũng không thấy đâu, người chơi đàn cũng không vì vậy
mà dừng lại, nhưng trong tiếng nhạc du dương, không khí dần dần trở nên
kỳ quặc.
Lãnh Tử Uyên và tùy tùng ngồi ở hàng ghế phía trước, bên cạnh anh là ghế trống, Long Tề không xuất hiện, thay vì nghi ngờ như
những người khác, ánh mắt anh bình tĩnh như thể đã sớm biết đáp án.
Rất lâu không thấy cô dâu xuất hiện, quan khách tham dự đã bắt đầu xôn xao, mặc dù chú rể cố ra vẻ trấn tĩnh nhưng vẫn không thể làm mất đi sự lo
lắng.
Kể từ lúc Lý Anh Đồng đồng ý lấy anh, tròng lòng anh không
ngừng lo lắng, cô rất xinh đẹp cao ngạo như một nữ thần không thể tiếp
cận.
“Hoắc tiên sinh, xin hỏi tân nương…” Mục sư rốt cuộc không nhịn được mở miệng.
“Chờ chút, cô ấy nhất định là hơi mất bình tĩnh, cho cô ấy thêm chút thời
gian, cô ấy nhất định sẽ xuất hiện.” Hoắc Đông Bảo căng thẳng nuốt nước
miếng, những lời anh nói có vẻ giống như tự an ủi mình hơn là thuyết
phục người khác.
Đột nhiên, đầu kia thảm đỏ có động tĩnh, không
phải tân nương xuất hiện mà là gương mặt hốt hoảng của phù dâu, sắc mặt
cô trắng bệch, la hét “Cô dâu… cô dâu không thấy nữa”
Trong
khoảnh khắc, cả hội trường xôn xao, mọi người rì rầm to nhỏ, sắc mặt
Hoắc Đông Bảo cũng trở nên trắng bệch, bởi vì lo lắng của anh rốt cuộc
đã thành sự thật.
Lãnh Tử Uyên mỉm cười, đứng dậy dẫn theo tùy
tùng bỏ đi, hôn lễ này căn bản cũng không cần xem nữa, bởi vì cũng chẳng có gì mới mẻ, thú vị. Trong lúc hôn mê, cô
cảm giác có người đang dịu dàng vuốt ve tóc mình, người này rất xúc động có vẻ là một người đàn ông. Động tác của anh vô cùng dịu dàng, giống
như sợ làm tổn thương đóa hoa mềm mại là cô.
Long Tề quả thật
không dám sờ mạnh cô, cũng không phải xem cô như bông hoa, mà là một
giấc mơ không có thật, anh hi vọng đây không phải là mộng, rồi lại không thể tin nổi những gì trước mắt là sự thật.
Cô lại đang ở ngay trước mặt anh.
Lông mày này, đôi mắt này, cái mũi và cái miệng nhỏ nhắn đang cong lên xinh đẹp, tất cả đều chan thật, giống hệt Đồng của anh.
Lý Anh Đông thoát khỏi cảm giác hôn mê choáng váng, từ từ mở mắt, vừa nhìn đã thấy một đôi mắt ngăm đen thâm tình của đàn ông với một hơi thở đàn
ông mạnh mẽ.
Chớp chớp mấy cái, cô trợn tròn đôi mắt đẹp, chống
đôi tay nhỏ vội vàng lùi lại, vẻ mặt vô cùng kinh sợ, lưng cô lập tức
đụng phải chướng ngại.