
, Diệp Hàm còn có một câu muốn nói, hy vọng cô nương có thể ghi nhớ trong lòng.”
Đường lão ngũ tò mò hỏi: “Là câu gì?”
“Ít tức giận, độc hỏa tức, khí ôn hòa, thể tự an.” Nói xong, Diệp Hàm liền cáo từ rời đi.
***
Diệp Hàm cùng Bùi Cảnh Duệ rời Đường môn, cùng bọn họ còn có Kính Quân An cùng thị vệ của hắn.
Bên ngoài xe tự dưng ồn ào, đánh gãy cuộc nói chuyện bên trong.
Diệp Hàm đang ngồi trong lòng Bùi Cảnh Duệ liền ngồi thẳng dậy, “Không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì?”
“Đại ca đi xuống nhìn xem, ngươi ở trên xe nghỉ ngơi, đừng nhúng tay.” Nói xong, Bùi Cảnh Duệ đứng dậy xuống xe.
Diệp Hàm
cũng không ngoan ngoãn ngồi im trong xe, chờ Bùi Cảnh Duệ xuống xe nàng
liền vén mành xe, định quan sát, cũng không định nhúng tay.
Bùi Cảnh
Duệ vốn chỉ muốn xuống xe nhìn xem, vì hắn cho rằng còn có Kính Quân An
và năm tên thị vệ của hắn, đối phó với bọn hắc y nhân này thừa sức,
nhưng không ngờ đối phương quá hung hãn, không muốn bọn họ chịu thương
tổn, hắn chỉ có thể ra tay chắn đường hắc y nhân.
Hắc y nhân phát hiện có người xen vào, kẻ cầm đầu lập tức cao giọng hô: “Lui!” Chỉ chốc lát sau, sáu hắc y nhân đã biến mất vô ảnh vô tung.
“Bọn giặc đáng chết, có gan không được chạy!” Kính Quân An đang định đuổi theo, lại bị Bùi Cảnh Duệ ngăn cản.
“Vì sao không cho ta đuổi bắt?” Kính Quân An hỏi.
“Người
chắc chắn có thể bắt được người không? Hơn nữa chúng ta cũng không biết
rõ về đối phương, tùy tiện đuổi theo có thể lại rơi vào bẫy của địch
nhân, không bằng trở về tính kếm bàn bạc rõ ràng.” Bùi Cảnh Duệ phân
tích.
“Nếu ta đoán không lầm, bọn chúng nhất định là đám giặc Phù Phong.” Kính Quân An phẫn uất nói.
“Ta biết, mấy ngày trước ta đã chạm mặt bọn hắn, nhưng ta chưa tra ra vì sao bọn chúng hết lần này đến lần khác nhắm vào ta.”
“Ta biết.” Kính Quân An lập tức nói ra tin tức mình tìm được: “Hai ngày trước thám thính ta phái ra ngoài hồi báo, nghe nói bọn chúng xảy ra chuyện, danh
sách tổ chức bị mất, theo đồn là nằm trong tay ngươi.”
Diệp Hàm
bỗng mở miệng,”Xem ra việc này hiển nhiên có lợi cho chúng ta, không
bằng chúng ta trở về bàn bạc kế sách, có thể biến bị động thành chủ
động.”
“Hay là Hàm nhi đã có chủ ý?” Kính Quân An nhìn Diệp Hàm, tò mò hỏi han.
Bùi Cảnh
Duệ có chút không vui, hắn không thích Kính Quân An nhìn chằm chằm vào
Diệp Hàm, cho dù biết rõ Kính Quân An chỉ là tò mò về lời Diệp Hàm nói,
vì thế không đợi Diệp Hàm mở miệng, hắn liền nói: “Trở về điều động
người, việc này sẽ tính toán tiếp.”
Đường môn,
Không gian yên tĩnh trong gió mơ hồ truyền đến một tiếng nói.
“Suất gia, không tìm thấy.”
“Không có
khả năng, tin tức quả thật truyền ra từ Đường môn, hơn nữa Kính Quân An
cùng Bùi Cảnh Duệ cũng ở đây, danh sách nhất định cũng ở nơi này.”
“Suất gia, hay là tin tức có nhầm lẫn? Bằng không chúng ta có nhiều người như vậy, lúc này tìm gần một canh giờ, cũng không thu hoạch được gì?” Một hắc y
nhân có thanh âm mềm mại như nữ tử nói.
“Chẳng lẽ… Không tốt! Chúng ta trúng kế, lập tức lui lại!” Suất gia cao giọng hô, nhưng đã muộn.
Bốn phía ánh lửa ngập trời, hắc y nhân không còn nơi chạy trốn.
“Nhị ca,
ta còn nghĩ không biết bao giờ những kẻ này mới biết trúng kế “Thỉnh
quân nhập úng” [gậy ông đập lưng ông'> , không ngờ phải mất một canh giờ, hại ta chờ đến ngủ quên.” Đường lão ngũ nói.
“Ngũ đệ,
không được vô lễ, tuy đối phương không quanh minh chính đại đến cửa bái
phỏng, nhưng người đến là khách, chúng ta không nên chậm chạp đối đãi.
Nhị đệ, ngươi nói có phải hay không?” Đường lão đại phe phẩy cây quạt,
khách khí có lễ nói.
“Đại ca
nói rất đúng. Nhưng chúng ta là tiểu bối, nên chiêu đãi khách đến thế
nào, chờ Kính tướng quân, Bùi đại công tử, cha cùng nhị thúc đến hỏi,
ngươi nói có được không?”
Suất gia vừa nghe bọn hắn nói thế, lại hô to: “Lui!”
“Đừng gấp!” Có tiếng quát: “Bọn Phù Phong lớn mật, Kính mỗ hôm nay nhất định phải bắt hết các ngươi!”
“Ha ha ha!” Suất gia cười lớn, ngữ khí khinh miệt nói: “Với thực lực của ngươi?”
“Hừ! Tên cuồng vọng! Chúng ta Đường môn là nơi ngươi nói đến có thể đến, nói đi có thể đi sao?” Đường Hán Thiên không vui nói.
“Suất gia, không cần vô nghĩa với bọn chúng, chân tay chúng ta vốn đã ngứa ngáy,
không tin với một Đường môn nho nhỏ có thể cản chân chúng ta!”
“Được! Các huynh đệ toàn lực mà lui! Chỗ cũ gặp lại!” Suất gia vừa ra lệnh một tiếng, toàn bộ hắc y nhân lập tức động thủ.
Nhất thời
hai bên khó phân cao thấp, nhưng dù sao cũng là địa bàn của người khác,
Phù Phong tặc tuy cố hết sức, cũng khó duy trì cục diện.
“Suất gia, ngươi đi trước, chúng ta chắn cho ngươi.” Một hắc y nhân chạy đến bên cạnh Suất gia nói nhỏ.
Suất gia sững lại trong chốc lát, mới nói: “Vậy gặp lại ở chỗ cũ.”
Mới phi thân bay lên, lại bị Bùi Cảnh Duệ cùng Kính Quân An ngăn cản.
Mắt thấy
tình thế cấp bách, Suất gia bỗng nhiên cao giọng hô: “Tán!” Tất cả hắc y nhân liền tản ra khắp bốn phía, hắn lại hô: “Ra!”
“Đại ca,
cẩn thận!” Diệp Hàm lập tức phi thân che trước ngực Bùi Cảnh Duệ, mọi
người chưa kịp phản ứng, Diệp Hàm đã ngất đi