
ức ánh trăng.
Nghe
Lang huynh thấp giọng gọi một tiếng, tôi vội đảo mắt nhìn ra phía xa,
nhưng thị lực của tôi không bằng nó, thính lực cũng không bằng, nhìn
không thấy, nghe không nổi những thứ bất thường nó đã phát hiện, ngoài
tiếng tru truyền tin của đàn sói, với tôi, đó vẫn là một màn đêm yên
tĩnh tuyệt đẹp.
Một lúc lâu sau, tôi dần nghe được những âm thanh ẩn giấu trong màn đêm.
Càng lúc càng gần, hình như có đến hàng nghìn con ngựa đang phi nước đại.
Lang huynh cười giễu bảo, không nhiều như tôi đoán đâu. Lại một lúc nữa, tôi dần nhìn rõ, quả như lời nó, trong màn đêm một đội thương nhân khoảng
mười mấy người đang phi nhanh phía trước, đằng sau là một toán chừng một hai trăm người đang đuổi theo, nhìn có vẻ không phải quân đội, chắc là
sa tặc.
Cát vàng bốc mù trời, vó ngựa lộp cộp, ánh trăng cũng
nhạt nhòa hẳn đi. Lang huynh hiển nhiên rất ghét đám người phía xa kia,
vì bọn họ đã phá hỏng màn đêm tĩnh lặng chỉ thuộc về loài sói hôm nay,
nhưng vì không muốn tranh đấu, nó chỉ lắc đầu một cái, nằm rạp xuống.
Bầy sói có quy tắc sinh tồn của bầy sói, một trong các quy tắc đó là nếu không thiếu thức ăn đến cùng cực, hoặc vì tự bảo vệ mình, chúng sẽ cố
gắng tránh tấn công con người, không phải chúng sợ, chỉ là chúng muốn
bớt phiền phức.
Tôi đi giày, cài khăn che mặt lên, ngồi xuống,
quan sát cuộc chém giết sớm đã định sẵn kết cục ở đằng xa. Tương truyền, sa tặc đã nhằm vào ai thì không chết không thôi, huống hồ lực lượng hai bên lại chênh lệch thế này. Trong đội thương nhân đằng trước đã có hai
người bị chém rơi khỏi ngựa, những thớt ngựa đằng xa lập tức đạp lên xác bọn họ, tiếp tục hí vang lao lên.
Đột nhiên một con ngựa bị đám
sa tặc ném đao ra chém đứt chân, máu tươi bắn tung tóe, nó lảo đảo, bổ
nhào về phía trước, ngã chúi xuống. Người ngồi trên lưng ngựa cũng văng
xuống đất, mắt thấy sắp bị vó ngựa phía sau giẫm chết, bỗng nhiên một
người ở đằng trước ghìm ngựa quay lại, kéo kẻ ngã ngựa dưới đất lên,
tiếp tục lao nhanh về phía trước, nhưng tốc độ đã chậm hẳn lại. Người
được kéo lên giãy giụa toan nhảy xuống, nhưng người cứu hắn cơ hồ đã hết kiên nhẫn, vung tay chặt vào sau gáy hắn một cái, hắn lập tức ngất xỉu, mềm oặt người rũ trên lưng ngựa.
Trước mắt tôi như phủ mờ một
màn máu mờ mịt, mũi tựa hồ còn ngửi thấy mùi tanh lờ lợ. Tiếng vó ngựa
dậy đất ba năm trước một lần nữa văng vẳng bên tai. Tôi thình lình đứng
bật dậy, thất thần nhìn xuống phía dưới.
…
Ư Thiền và tôi
cưỡi con ngựa tốt nhất của bộ tộc Hung Nô, tháo chạy hai ngày hai đêm,
nhưng vẫn chưa đến được Hán triều, chưa thoát khỏi truy binh. Hộ vệ của Ư Thiền lần lượt từng người một chết đi, cuối cùng chỉ còn lại chúng tôi. Tôi hoảng sợ thầm nghĩ, chúng tôi chắc cũng sắp rơi khỏi lưng ngựa,
không biết những vó ngựa kia giẫm lên người có đau không. Y Trĩ Tà huynh thật sự muốn giết cha và bọn muội sao? Nếu huynh giết cha, muội sẽ hận
huynh!
“Ngọc Cẩn, ta sắp đâm dao vào mông ngựa, nó sẽ chạy rất
nhanh. Khi nào chúng ta bỏ xa được truy binh, ta sẽ để ngươi xuống ngựa, ngươi tự mình chạy đi. Lúc còn bé không phải ngươi đã từng làm sói giữa hoang mạc này sao? Lần này ngươi lại làm sói nữa đi, nhất định phải
thoát khỏi tay đám thợ săn sau lưng kia nhé!”
“Ngươi thì sao? Cha nói chúng ta cùng nhau chạy đến Trung Nguyên cơ mà.”
“Ta có ngựa mà! Chắc chắn là chạy nhanh hơn ngươi, khi nào ngươi đến Trung
Nguyên, ta sẽ đến đón ngươi.” Nụ cười của Ư Thiền vẫn rạng rỡ, tôi nhìn
nụ cười của gã, bỗng cảm thấy sợ hãi, vội lắc đầu lia lịa.
Ư Thiền ép tôi xuống ngựa, tôi chạy đuổi theo gã trong sa mạc, khóc nức nở: “Đừng bỏ rơi ta, chúng ta cùng nhau chạy.”
Ư Thiền quay người cầu xin: “Ngọc Cẩn, nghe lời ta một lần này được
không? Chỉ một lần này thôi, ta nhất định sẽ đến đón ngươi, mau chạy
đi!”
Tôi ngơ ngẩn nhìn gã trong khoảnh khắc ấy, hít một hơi thật
sâu, ra sức gật gật đầu, rồi quay người chạy như điên, Ư Thiền ở sau
lưng thúc ngựa chạy ngược hướng với tôi. Lúc quay đầu lại, chỉ nhìn thấy dưới màn đếm mênh mang mù mịt, hai người cách nhau càng ngày càng xa,
gã quay người nhìn về phía tôi, cười vẫy vẫy tay, cuối cùng chúng tôi
đều biến mất giữa sa mạc.
Tôi chỉ nhớ ngựa chạy rất nhanh, nhưng
quên mất nó đã chạy hai ngày hai đêm, trên mông ngựa lại không ngừng
chảy máu, liệu còn cầm cự được bao lâu? Lại còn mùi máu tươi đó, khiến
đám truy binh không biết tôi đã bỏ chạy một mình ắt hẳn sẽ chỉ đuổi theo gã.
…
Bọn sa tặc hình như càng lúc càng hứng thú với trò
chơi đuổi bắt này, không thèm chém giết nữa, chỉ chậm rãi từ hai bên
nhao ra, bắt đầu bao vây đoàn buôn.
Mắt thấy vòng vây từ từ khép
lại, tôi bỗng nhiên đưa ra quyết định, lần này tôi phải xoay chuyển số
mệnh ông trời đã định. Liếc nhìn Lang huynh, tôi hướng về phía trước,
tru lên một tiếng. Lang huynh rùng mình, chầm chậm đứng lên, hơi ngửa
cổ, tiếng tru lớn dần, nó đang triệu hoán con dân của mình.
Trong nháy mắt, giữa chốn hoang dã mênh mông tiếng sói tru lũ lượt vọng lên,
vô số con sói xuất hiện trên các ụ cát cao thấp, những mảng tường