Đại Mạc Đao

Đại Mạc Đao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324152

Bình chọn: 7.5.00/10/415 lượt.

hơi do dự, gật gật đầu. Vẻ

nặng nề trên mặt bọn họ bấy giờ mới tan đi, ai nấy vui vẻ nhìn nhau, rồi ngay sau đó lại nghĩ đến tôi, họ nhìn tôi với vẻ áy náy. Dân tình Tây

Vực tuy cởi mở, nhưng nam nữ xa lạ cưỡi chung một ngựa vẫn là hiếm thấy. Tiểu Hoắc vẫn thản nhiên, chỉ cười cười hành lễ với tôi: “Đa tạ A Ngọc

cô nương!”

Tiểu Hoắc lên ngựa, giơ tay kéo tôi. Tôi nắm tay hắn,

lòng thầm nghĩ, đây là bàn tay quanh năm cầm dây cương và binh khí, chai tay thô ráp, toát lên sự cứng cỏi dũng mãnh, hơn nữa xét từ vị trí vết

chai tay, hắn chắc hẳn đã luyện bắn cung rất nhiều năm rồi. Tôi ngồi sau hắn, hai người đều ưỡn thẳng lưng, con ngựa không hề nhúc nhích, những

người khác len lén liếc chúng tôi, lại không tiện giục giã, chỉ chầm

chậm ruổi ngựa đằng trước.

Tiểu Hoắc nói: “Chúng ta thế này không được, ta thúc ngựa một cái, cô nương sẽ ngã mất.” Giọng hắn tuy thoải

mái, nhưng tấm lưng cứng đơ đã bán đứng hắn, nó toát lên vẻ căng thẳng.

Tôi thầm tức cười, cảm giác không thoải mái trong lòng đã biến thành

giễu cợt, hóa ra ngươi đâu có trấn tĩnh như vẻ bề ngoài. Tôi khẽ dịch

người về phía trước, giơ tay túm lấy vạt áo hai bên eo hắn: “Được rồi.”

Hắn lập tức thúc ngựa xông lên, đám người vội vã ruổi theo. Chạy được một

lúc, hắn bỗng thấp giọng nói: “Cô nương phải nghĩ ra cách khác thôi, y

phục của ta cứ bị cô nương giằng thế này, e rằng ta phải cởi trần vào

thành Đôn Hoàng mất.”

Thật ra tôi sớm đã nhận thấy y phục của hắn bị tôi kéo gần tuột ra đến nơi, nhưng muốn xem xem hắn định thế nào,

nên chỉ âm thầm đề phòng ngộ nhỡ bị hất xuống nhựa. Tôi cố nhịn cười

nói: “Sao lại muốn ta nghĩ? Vì sao ngươi không nghĩ đi?”

Hắn cười khẽ: “Ta đương nhiên có cách, nhưng nói ra lại có vẻ như ta bắt nạt cô

nương, cho nên để xem cô nương có cách nào tốt hơn không.”

Tôi

nói: “Ta không có ý nào cả, ngươi nói thử xem cách của ngươi đi, nếu

được dĩ nhiên sẽ làm theo, nếu không được thì ngươi cứ ở trần thôi!”

Hắn không nói câu nào, đột nhiên vươn tay ra túm lấy cánh tay của tôi, kéo

giằng tới vòng quanh eo hắn. Tôi không quen tính ngựa, không dám giãy

giụa mạnh, bị hắn kéo cho cả người nghiêng về phía trước, áp chặt vào

lưng hắn. Lúc này, một cánh tay bị hắn kéo lấy, vẫn ôm eo hắn, nghiêng

ngả lắc lư theo đà phi của ngựa, cơ thể cọ xát vào nhau, tư thế hai

người trông vô cùng mờ ám.

Vành tai nóng bừng, tôi vừa ngượng,

vừa giận, vịn vào eo hắn rồi ngồi thẳng dậy: “Người Trường An các ngươi

đối xử với ân nhân cứu mạng thế này à?”

Hắn hờ hững nói: “Vẫn tốt hơn để cô nương ngã ngựa nhiều.”

Tôi muốn phản bác lại hắn, nhưng không tìm được lý do nào thích hợp, đành

lạnh lùng “hừ” một tiếng, ngồi im, ôm cục tức trong lòng. Tay không nhịn được hung hăng cấu mạnh vào eo hắn, nhưng hắn lại vẫn như không thấy

gì, chỉ chuyên tâm thúc ngựa. Tôi phồng má nghĩ thầm, kẻ này không ngờ

rất giỏi chịu đau. Hồi lâu sau, bản thân tôi dần dần cảm thấy hơi ngài

ngại, lại từ từ thả lỏng ra.

Một lần nữa cưỡi chung một ngựa với

người khác, tâm tư tôi thoáng ngơ ngẩn, cả đêm không ngủ, thời gian kéo

dài, không ngờ lại như thuở bé, vô thức ôm lấy eo Tiểu Hoắc, dựa vào

lưng hắn mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi. Lúc giật mình tỉnh dậy, trong khoảnh

khắc từ gò má đến cổ tôi đều nóng bừng lên, tôi lập tức thẳng lưng lại,

toan buông hắn ra. Tiểu Hoắc tựa như đoán được tâm tư tôi, liền giữ tay

tôi bảo: “Cẩn thận kẻo ngã.” Tôi ra sức dằn nỗi ngượng ngùng xuống, giả

bộ thản nhiên, vịn hờ vào eo hắn, trong lòng nổi lên những cảm xúc khó

tả.

Phi ngựa gần một ngày trời, trong lúc dừng lại để nghỉ ngơi,

Tiểu Hoắc thấy tôi cúi đầu một mực không nói gì, bèn ngồi xuống bên cạnh tôi thấp giọng cười nói: “Ta thấy cô nương rất cảnh giác, sao lúc cưỡi

ngựa lại tin tưởng ta thế? Không sợ ta đem cô nương đi bán à?”

Mặt tôi đột nhiên lại nóng bừng lên, tôi trừng mắt với hắn một cái, đứng

dậy bỏ đi, tìm một chỗ khác ngồi. Nói ra cũng thấy lạ, mặc dù biết rõ

thân phận của hắn có vấn đề, nhưng tôi lại vẫn cảm thấy hắn sẽ không làm hại tôi, luôn cảm thấy với sự cao ngạo ấy, con người này chắc chắn sẽ

coi thường dùng những thủ đoạn đê tiện.

Hắn mang đồ ăn lại ngồi

xuống bên cạnh tôi, lặng lẽ đưa tôi vài miếng bánh được chia phần. Tôi

liếc hắn, lặng lẽ nhận lấy, không biết lúc nào, mấy phần cảnh giác trong mắt hắn đều đã biến mất, lúc này chỉ còn lại nét cười.

Có lẽ do

nhớ nhà, người trong đoàn buôn bắt đầu kể chuyện thành Trường An, miêu

tả tỉ mỉ sự phồn hoa thịnh vượng của thành Trường An, đường phố nơi đó

rộng rãi, sạch sẽ biết bao, phòng ốc nơi đó được xây dựng khéo léo tuyệt vời nhường nào, chợ phiên nơi đó náo nhiệt và thú vị ra sao, nơi đó còn có những tài tử tài hoa nhất, ca kỹ xinh đẹp mê hồn nhất, tướng quân

anh dũng nhất, những mỹ nữ cao quý nhất, loại rượu thơm nhất, đồ ăn ngon nhất, những thứ tốt đẹp nhất trên đời đều có thể tìm thấy ở đó, nơi đó

gần như có mọi thứ mà người ta muốn.

Tôi ngơ ngẩn lắng nghe, tâm

trạng phức tạp lạ thường, mọi thứ ở đó với tôi mà nói, vừa quen thuộc

vừa lạ lẫm. Nếu mọi chuyện diễn ra như cha m


Insane