
vỡ.
Càng lúc càng nhiều, càng lúc càng đông, trong màn đêm, những cặp mắt
lấp lánh ánh sáng xanh tựa hồ thắp lên những ngọn đèn dẫn đường thông
thẳng đến cửa Địa Ngục.
Không biết đám sa tặc là người tộc nào,
chúng gào to những tiếng tôi nghe không hiểu. Bọn chúng thôi không truy
kích đoàn buôn nữa, bắt đầu nhanh chóng tụ tập lại, hơn một trăm người
quây thành một đội ngũ, tìm đường tháo chạy, nhưng bốn bề toàn là sói,
chẳng có chỗ nào ít hơn chỗ nào. Bầy sói trừng mắt nhìn bọn chúng từ xa, bọn chúng cũng không dám mạo phạm tấn công bầy sói. Sa tặc trong sa mạc còn được gọi là Lang tặc, hẳn rất hiểu một cuộc suổi bắt bất tận đáng
sợ nhường nào.
Đoàn buôn kia cũng nhanh chóng co cụm lại, tuy yếu ớt, nhưng bọn họ đều có ý chí cầu sinh cực kỳ kiên cường. Tôi bắt đầu
hoài nghi phán đoán của mình, một bên là sa tặc khiến khiến người ta
nghe tiếng là mất vía, xung quanh là hàng vạn con sói đang bao vây, một
đoàn buôn bình thường đối diện với tình hình đó mà vẫn có thể giữ đội
ngủ chỉnh tề như vậy ư?
Tiếng tru của bầy sói đã ngừng, đám sa
tặc cũng không gào thét ầm ĩ nữa, màn đêm yên tĩnh chợt toát lên vẻ gì
đó tức cười, mới đây mà đám sa tặc đã từ thợ săn biến thành con mồi, đời người quả là vô thường! Tôi đoán chừng bọn chúng muốn dùng lửa, đáng
tiếc xung quanh không có cây, cho dù chúng có mang theo đuốc thì mấy đốm sáng như đom đóm đó cũng không dọa được bầy sói.
Cuối cùng bọn
sa tặc cũng châm được đuốc, tôi vỗ vỗ Lang huynh: ‘Chắc chúng không còn
hứng thú truy sát người khác nữa rồi, để bầy sói tản ra tránh đường cho
bọn chúng đi.” Lang huynh đã thể hiện đủ uy phong, cảm giác khó chịu vì
lũ khách không mời nãy giờ cũng đã tiêu tan, nên không phản đối gì, liền cất tiếng tru, lệnh cho bầy sói tránh đường.
Từ lúc hỗn loạn ban đầu đến giờ, vẫn không ai chú ý đến những kẻ ẩn mình ở trên cao như
chúng tôi, lúc này tiếng tru của Lang huynh bỗng nhiên vang lên giữa
khung cảnh tĩnh mịch, mọi người lập tức lần theo âm thanh nhìn về phía
chúng tôi. Lang huynh nghênh ngang bước lên mấy bước, đứng trên vách đá
cao, ngạo nghễ nhìn xuống đám người phía dưới, những chiếc lông bạc nhọn hoắt như kim, dưới ánh trăng tỏa ra ánh sáng bàng bạc, khí thế phi
phàm.
Tôi bực mình đá cho nó một cước, lại bắt đầu khoe khoang
rồi. Trời ơi! Đêm nay không biết lại có bao nhiêu sói cái ôm trái tim
thiếu nữ hồn nhiên tan vỡ nơi đây.
Lúc này, bầy sói đã tránh ra
tạo thành một con đường. Lũ sa tặc ngơ ngẩn sững sờ, hết ngẩng đầu lên
nhìn về phía chúng tôi, rồi lại nhìn chằm chằm vào con đường không có
sói, không biết đang nghĩ về tôi và Lang huynh, hay đang suy đoán liệu
con đường kia có an toàn hay không.
Tôi nóng ruột đứng dậy, mặc
kệ bọn chúng có hiểu tiếng Hán không, quát to: “Đã cho các ngươi đường
sống rồi, các ngươi còn chưa đi?” Đám sa tặc yên lặng giây lát, rồi bỗng nhiên khua mã tấu reo hò, nhảy xuống ngựa, hướng về phía chúng tôi quỳ
vái. Tôi ngẩn người, nhưng rồi lập tức hiểu ra. Sa tặc tuy sợ sói, nhưng chúng đồng thời sùng bái sức mạnh cùng sự tàn nhẫn và kiên nhẫn của
loài sói, bọn chúng tự xưng là Lang tặc, sói chính là vật tổ của chúng,
đêm nay náo loạn một trận thế này, không khéo bọn chúng đã coi tôi là
Lang thần rồi cũng nên.
Lũ sa tặc dập đầu vái lạy xong, nhanh chóng nhảy lên ngựa, men theo con đường không có sói tháo chạy thật xa.
Đợi khi bụi mù cuồn cuộn tan đi, tôi bèn hú một tiếng dài bảo bầy sói bên
dưới cần làm gì thì đi làm nấy, vẫn chưa đến nửa đêm, đứa nào bi thương
tiếp tục bi thương, vui vẻ thì tiếp tục vui vẻ, muốn yêu đương gì thì
cũng tiếp tục đi, coi như ta chưa làm phiền gì đến các ngươi. Bầy sói
không khách sáo với tôi như với Lang huynh, nhất tề gừ gừ một tiếng, lại nhe răng trợn mắt với tôi, rồi mới lần lượt tản đi. Những âm thanh ấy
lọt vào tai con người, lại thành một phen quỷ khóc sói gào nữa.
Đoàn buôn phía dưới cũng đều ngửa mặt lên, thảng thốt nhìn tôi. Tôi liếc bọn họ, cũng chẳng có tâm trạng chuyện trò, bèn kêu Lang huynh bỏ đi. Chúng tôi vừa nhảy xuống khỏi gò đất, chưa đi được bao xa, đã nghe tiếng vó
ngựa gấp rút vang lên đằng sau: “Đa tạ ơn cứu mạng của cô nương.”
Tôi quay người khẽ gật đầu, nhưng chân vẫn rảo chạy nhanh, muốn bỏ bọn họ lại phía sau.
“Cô nương, làm ơn đợi đã! Trong lúc bị bọn sa tặc truy đuổi, chúng ta đã mất phương hướng, xin cô nương chỉ giúp một con đường.”
Bọn họ đã nói như thế, tôi đành bảo Lang huynh dừng lại. Ngựa của họ còn
cách Lang huynh một quãng xa đã giậm vó hí vang, sống chết không chịu
bước thêm nữa. Tôi bảo Lang huynh đứng nguyên tại chỗ, thu bớt bá khí
ngùn ngụt trên mình, bản thân tôi cũng thu lại hơi sói trên người mình,
tiến về phía bọn họ, bọn họ lập tức nhao nhao xuống ngựa. Có lẽ tôi đang mặc váy kiểu Lâu Lan, để biểu thị sự tôn kính với tôi, họ cũng hành lễ
kiểu Lâu Lan, lại dùng tiếng Lâu Lan chào tôi.
Tôi kéo khăn che mặt xuống: “Tuy ta mặc y phục của Lâu Lan, nhưng không phải người Lâu Lan, các ngươi nói gì ta không hiểu.”
Một người đàn ông hỏi: “Cô nương là người Hán?”
Tôi hơi phân vân