
vòng tay.” Mau đưa vòng
tay của ta trả ta. Nàng cười ngọt ngào phản kích, một mặt ngầm dùng sức, muốn thoát khỏi cánh tay sắt ôm chặt vòng eo nàng.
Chúng cô nương nghe xong đều chảy mồ hôi lạnh. Tiểu Mi này rõ ràng là người mới học nghề, như thế nào lại bắt đầu lưu loát sinh động như mây
bay nước chảy, không chút lo lắng ?
“ Liền thưởng ngươi vòng tay. Đến, uống đi.” Lại là chén rượu vị tương kia, hắn chính là cứng rắn muốn bức nàng uống hết.
“ Đáng ghét, người ta không muốn chén rượu này…”
Một cái cố ý lừa gạt, một cái cố ý làm nũng, có chúng cô nương hát
đệm, có cười mỉa, quả nhiên là phi thường náo nhiệt. Từ sau khi kim gia
đến đây, mỗi buổi tối đều náo nhiệt như vậy..
“ Ta nói là các vị ấy ở trong này, cùng các cô nương đùa đến vui
vẻ, nguyên lai là kim gia đã lâu không thấy, cũng khó trách.” Một tiếng cười duyên từ cửa phòng khách truyền đến.
Người chưa tới, giọng đã tới trước, sau đó là một trận hương khí đậm đặc, cuối cùng là chính chủ nhân của nó.
Người nói chính là chủ của Như ý lâu_Hoa đại tỷ. Chỉ thấy nàng mặc dù đã không còn trẻ nhưng lại hoa lệ lóa mắt, một đôi mị nhãn như tơ, hai
phiến môi đỏ mọng như máu, dáng người quyến rũ, nhờ vào phong vận mà
thắng rất nhiều cô nương trẻ tuổi.
“ Đại tỉ.”
“ Đại tỉ đến đây !”
“ Mời đại tỉ ngồi !”
Các cô nương phía sau tiếp phía trước chào mời, phòng khách càng náo nhiệt.
Nhạn Y Phán vụng trộm liếc Cảnh Tứ Đoan một cái. Chỉ thấy ngụy quân
tử trong ngoài không đồng nhất này hai mắt đều nhìn thẳng, nhìn chằm
chằm vào diễm nữ đột nhiên xuất hiện kia, phảng phất giống như hồn bị
câu dẫn.
Bọn họ nhất định là có quan hệ thân mật. Bằng không, Như ý lâu có thể nào để Cảnh Tứ Đoan nói muốn ở liền ở, còn đối với con riêng_ cũng
chính là Nhạn Y Phán_mở một con mắt, nhắm một con mắt, thậm chí khi biết Nhạn Y Phán muốn giả làm cô nương ở Như ý lâu Hoa đại tỉ đều đồng ý,
không hỏi gì cả ?
“ Cùng tiểu Mi uống rượu sao ? Có thể để ta kính kim gia một ly
không ?” hoa đại tỉ cười nói, một mặt tiếp nhận chén rượu từ tay Hạ
lăng, xoay người lại đây.
“ Hoa đại tỉ muốn uống cùng ta, nào có thể không uống.”
Namnhân hồn đều bị lấy đi nhẹ buông tay, Nhạn Y Phán thuận lợi đào thoát khỏi kiềm kẹp của hắn.
Được, đùi cũng đổi người ngồi. Xem hai người thấp giọng trêu đùa,
chụm đầu ghé tai, mặt trái xoan của hoa đại tỉ cũng không che dấu được ý cười, tiếng cười lanh lảnh cùng tiếng nói trầm thấp nam tính, quả thực
là phù hợp, vô cùng thân thiết làm cho người ta nhìn mắt đều đau.
Các cô nương khác chỉ có thể ở một bên giương mắt nhìn, ngay cả Nhạn Y Phán đã chạy tới góc phòng vẫn cảm giác được một cỗ không khí đau ê ẩm
đến tận trời.
“ Tần lão gia cùng cố lão gia đến đây, điểm danh muốn nhìn Thúy tú cùng Mạnh cầm, hai ngươi đi tiếp đón một chút.” Nói xong, một đôi mắt
câu hồn bay lại đây, cao thấp đánh giá Nhạn Y Phán, “ Tiểu Mi, đi đổi
cái váy đẹp hơn một chút, ngươi cùng hai vị tỷ tỷ đi gặp một chút cho
quen mặt.”
“ Ta cũng phải đi ?” Nhạn Y Phán lại chấn động. Muốn nàng thật sự lưu lạc phong trần sao ? Hai mươi năm trong sạch sẽ hủy ở nơi này ?
Một trận khủng hoảng thấu xương, nàng liếc mắt cầu trợ Cảnh Tứ Đoan.
Làm ơn, cứu người cho trót, đã có lòng từ bi mang nàng ra kinh, đừng ở chỗ này bỏ nàng !
Chỉ thấy Cảnh Tứ Đoan ôm Hoa đại tỉ nhìn lại đây. Mày rậm giương lên, giống như hỏi lại: Muốn ta cứu ngươi, có gì báo đáp ?
Nàng nhìn sang khuỷu tay chính mình, ý bảo: Ta còn giấu vài chiếc
vòng tay, một cái có giá mười lượng bạc, bình thường đủ cho một nhà tiêu dùng nửa năm, có đủ hay không ?
Vòng tay thôi….có người lo lắng.
Thực đắt tiền được không ? Dù sao ngươi chính là thấy tiền sáng mắt ! Nhạn Y Phán căm giận trừng lại.
Hai người không có tiếng động mắt đi mày lại, hoàn toàn thu vào hết trong một đôi mị nhãn.
Hoa đại tỉ cười duyên hỏi: “ Hỏi thử ý chủ nhân nên làm thế nào, tiểu Mi còn đang hầu hạ kim gia. Không biết kim gia có thể thả người hay
không ?”
Vốn là, “ tiểu Mi” đến ăn ở vài ngày, bao ăn bao ở đều do “kim gia”
lo, có thể tránh không cần xuất đầu lộ diện. Là Nhạn Y Phán không chịu ở yên, có tinh thần học tập, muốn làm đến bây giờ, đuôi to khó vẫy !
Mau nói không được ! mau nói không được !
Cảnh Tứ Đoan khẽ nhếch môi, trầm thấp đáp lại, “ Có hoa đại tỉ ôm, nào có đạo lý luyến tiếc thả người !”
Hắn lại còn nói thế ? Muốn đẩy nàng vào hố lửa sao ?
Cái gọi là tự làm tự chịu, nay nàng lãnh đủ.
Mắt thấy không thể thoái thác, Nhạn Y Phán chỉ có thể bi thảm theo
các cô nương rời đi. Cũng không quay đầu lại, hướng nhà chính mà đi.
Nếu có chút cơ hội, Nhạn Y Phán thề, nhất định phải trả thù !
Đợi sau khi nàng có cơ hội về kinh, nhất định phải nghĩ biện pháp ghi một tham bản*, đem tất cả ác trạng báo cáo lên, làm cho hắn không xong. Ân, cứ làm như vậy đi.
Đêm đó thẳng đến thời gian đi ngủ Nhạn Y Phán mới có thể thoát thân
trở về phòng. May mắn không có gì đáng lo, bởi vì hai vị phú thương căn
bản dung mạo bình thường sau khi dịch dung của nàng. Hơn nữa tửu lượng
của nàng rất tốt, ngàn chén không say, kết quả mọi người uốn