Snack's 1967
Dám Kháng Chỉ! Chém

Dám Kháng Chỉ! Chém

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324754

Bình chọn: 7.5.00/10/475 lượt.



Hầu gia nào đó: “…”

Tiểu tử chết tiệt, ngươi dám so sánh ta với hắn?!

Tên khốn phụ hoàng nhà ngươi, chẳng những cướp giang sơn của ta còn cướp cả tỷ tỷ xinh đẹp của ta, ta vốn đã chuẩn bị cho tỷ tỷ làm Hoàng hậu, thế

mà…

Khinh Quân cực kì hoảng sợ, giơ tay lên bịt miệng cữu cữu

của mình lại, nghiêm túc khuyên răn: “Cữu cữu, lời này thôi đừng nói

nữa, nếu để phụ hoàng nghe thấy… e rằng sau này hễ là yến tiệc nào trong cung có mặt mẫu hậu, người đều không được tham gia đâu… cả yết kiến dịp lễ Tết cũng miễn luôn…”

Hầu gia nào đó thành tâm nhận sai:

“…Thôi không nói nữa! Cho dù trong lòng có nghĩ cũng nhất quyết không

nói ra! Tuy tên chết tiệt phụ hoàng nhà ngươi có hơi khốn nạn… nhưng ban thưởng bao giờ cũng hào phóng. Chỉ cần hắn ban thưởng tiền bạc rộng rãi một chút, ta cũng không thể chọc giận hắn được…” Điền Bỉnh Thanh nói, ba năm trước, cô nương cùng Hoàng đế Đại Trần đốt

Cẩm Tú các. Bệ hạ lòng đau như cắt, mấy ngày mấy đêm không ăn không ngủ, hạ lệnh dọn dẹp đám cháy, cuối cùng tìm ra mật đạo dưới Cẩm Tú các. Lúc này người mới âm thầm tìm kiếm cô nương.

Hắn còn nói, những phi tần trong cung bệ hạ cũng như những đóa hoa trong ngự hoa viên, chỉ là

thứ điểm xuyến cho hoàng thất. Tuy ở nơi tráng lệ, nhưng chẳng khác gì

lãnh cung.

Câu trước ta không tin, câu sau… Ờm, ta cũng không tin.

Ta chui vào sâu trong long sàng rộng lớn của Phượng Triều Văn, ôm chân giò tẩm mật ong gặm đến khi trời tối.

Cha ta từng nói, hoa ngôn xảo ngữ mà nam nhân trên thế gian này sử dụng với nữ nhân là thứ không đáng tin nhất.

Lúc đó ta chớp mắt, hiếu kì hỏi: “Vậy năm xưa những hoa ngôn xảo ngữ cha

từng nói với mẹ đều là có mưu đồ riêng, không đáng tin sao?”

Cha đánh vào sau đầu ta, “Tiên sư nhà ngươi, ta mà giống với mấy tên nam tử bạc tình chỉ biết nói lời đường mật kia hả?”

Ta như chú chó nhỏ, ôm lấy cánh tay ông lắc lắc, vội vàng thể hiện lòng

trung thành: “Phải đó, cha của con là thánh tình, sao có thể đánh đồng

với nam tử bạc bẽo bình thường được?”

Thế nên, ta chẳng tin lời của Điền Bỉnh Thanh, cũng chẳng tin Phượng Triều Văn so được với thánh tình.

Vì vậy ta phải ăn cho no, ngủ cho kĩ, dù buổi tối Phượng Triều Văn phê tấu chương về, chung giường chung gối, ta cũng bình thản như không. Nếu cha còn sống, nhất định sẽ khen ta khí phách ngút trời, rất có phong thái

của cha.

Xưa nay ông thường không tiếc lời khen ngợi bản thân.

Mặc dù trước giờ ta luôn coi lời giáo huấn của ông là chuẩn mực trên đời,

nhưng có lúc trong phút sơ hở, đầu óc không tỉnh táo vì quá no, ta không khỏi than thở: Phượng Triều Văn chắc chắn là nam tử bạc tình rồi, nhưng chưa từng nói với ta những lời đường mật.

Nhân một tối hắn đi

ngủ sớm, ta đã ăn no căng, tò mò hỏi: “Bệ hạ, hằng ngày người ra vào hậu cung, có bao giờ cảm thấy một luồng oán khí chưa?”

Khi đó, hắn

vừa xúc miệng rửa mặt xong, mái tóc dài đen mượt như lụa buông xõa, liền nằm lên long sàng, đầu vừa khéo gối lên bụng ta.

“Nàng muốn dùng mấy chuyện quỷ quái ấy hù dọa trẫm à?”

Ta luôn cảm thấy mái tóc hắn rất đẹp, vừa đen vừa bóng, lúc hắn xõa tóc,

thực khó cầm lòng muốn sờ thử. Lại còn tư thế ngày hôm nay của hắn, thực tình rất tiện cho ta. Thế là ta thuận tay túm một lọn tóc đùa nghịch,

nửa vờ nửa thật nói: “Từ khi thần vào cung, bệ hạ chưa từng gọi phi tần

đến thị tẩm, việc này khiến lòng thần áy náy vô cùng. Các vị nương nương trong hậu cung giường đơn gối chiếc, lẽ nào bệ hạ không cảm nhận được

luồng oán khí mạnh mẽ ấy sao?”

Ánh mắt hắn như thanh sát kiếm

quét qua quét lại trên mặt ta: “An Dật, trẫm có thể hiểu là nàng đang hy vọng trẫm gọi phi tần tới thị tẩm không?”

… Không biết hôm nay ta bị chập mạch ở đâu nữa… Thật ra ta chỉ muốn nghiệm chứng lời nói của Điền Bỉnh Thanh chút xíu.

Nhưng rõ ràng Hoàng đế bệ hạ không thể lí giải sự hài hước này của ta. Hắn

xách ta lên như gà con, tiện tay lấy long bào vừa nãy cởi ra, tùy ý mặc

lên người ta, thô bạo nắm vạt áo xách ta đến cửa điện, mắng: “Nha đầu vô lương tâm… Đồ lòng dạ sắt đá… Ta đây sẽ gọi phi tần đến thị tẩm…” Dứt

lời hắn mở toang cửa điện, thô lỗ vứt ta ra khỏi Trùng Hoa điện, rồi

đóng cửa cái “rầm”.

Ta ngơ ngác, đối diện cửa điện đóng kín như

bưng, lúc này mới có cơ hội biện bạch: “… Không thể tới cung của phi tần sao? Việc gì cứ phải đuổi thần ra khỏi Trùng Hoa điện?”

Quay đầu đối diện ánh mắt sáng quắc đang dò xét của Điền Bỉnh Thanh, trong mắt hắn, ta nhìn thấy một chữ: “Đáng đời!”

Ta đá hắn một cái, hung dữ mắng: “Ngươi dám cười ta?!”

Tên thái dám chết tiệt nham nhở: “Chắc nô tài đã khiến cô nương hoài nghi bệ hạ, nên bị ném khỏi long sàng, vứt ra ngoài rồi ư?”

Ta không nhịn nổi, lại đá thêm một phát, nhưng hắn tránh kịp.

Lần này hắn không dùng ánh mắt biểu thị sự bất mãn, mà nói thẳng thừng:

“Đáng đời! Ai bảo nói mát bệ hạ giữa đêm khuya!” Nói xong hắn trở về

điện bên cạnh đi ngủ. Trước khi đi còn đặc biệt quay lại dặn dò: “Nếu

đêm nay đã có cô nương canh gác, vậy nô tài xin phép về phòng ngủ một

giấc đã đời. Phiền cô nương rồi!”

Sao ta nghe như hắn đang cười trên nỗi đ