
ất cằm ám chỉ tên đang ngủ ngon
lành trong phòng giam đối diện kia.
Nhớ năm đó ta và hắn làm
quan cùng triều, Tiểu Hoàng cũng rất thân thiết với hắn, chưa hề lấy lễ
quân thần bó buộc, lúc nào cũng hớn hở gọi: “Yến Bình ca ca…” Nghe nói
Hoàng đế Đại Tề đương triều – Phượng Triệu Văn là người sắt đá hiểm độc, quản lí quan thần nghiêm ngặt, xem ra hắn chẳng còn vinh hạnh được
Hoàng đế bệ hạ gọi là “ca ca” nữa.
Sắc mặt hắn thật khó coi, cứ như bị ai cướp mất món đồ yêu quí: “An Dật… Ngươi nóng lòng muốn cùng bệ hạ đến vậy sao?”
Ta chỉ vào mặt hắn, ngạc nhiên: “Lời này của Yến tướng quân quả là kì lạ!
Bây giờ ta đang là phạm nhân, đương nhiên phải nghĩ cách bảo toàn tính
mạng, chẳng nhẽ ngồi yên chờ chết hay sao? Thần sắc Yến tướng quân trông thật khó coi, cứ như có người bắt tướng quân cùng bệ hạ ấy?!”
Lời vừa thốt ra, ta chợt hối hận vô cùng, vẫn đang đói bụng, theo tính cách trước giờ của hắn mà nghe được lời này chắc chắn tức giận, ta xoa xoa
cái bụng lép kẹp của mình, vội vàng sửa lại, tát nhẹ hai cái lên mặt
mình, nịnh nọt: “Ôi cái miệng ta, đúng là ăn nói bậy bạ! Yến tướng quân
bớt giận, bớt giận! Kẻ thảo dân như tiểu nhân cứ đói bụng là váng đầu,
cứ váng đầu là nói năng không suy nghĩ…”
Sắc mặt hắn tuy càng
thêm khó coi, nhưng không hề nổi giận, giọng nói cũng dịu dàng hiếm
thấy: “Ngươi… Ngươi không cần như vậy, ta sẽ tìm chút đồ ăn mang đến!”
Ta gật đầu như giã tỏi, ánh mắt cung kính tiễn hắn rời đi, lúc thả mình
lên đám cỏ, không nhịn được dương dương tự đắc: Lẽ nào trải qua ba năm
tôi luyện của số phận, tài xu nịnh của ta đã thăng cấp rồi ư?
Nhưng thường ngày chẳng thấy Tiểu Hoàng tán dương chút tài lẻ này của ta nhỉ?!
Hôm sau ta ăn uống no say, thỏa dạ cùng Tiểu Hoàng ngồi trong xe tù đang đi về phía kinh thành. Tiểu Hoàng sờ đỉnh đầu đang quấn miếng vải bông
trắng của ta, chớp đôi mắt to long lanh nước của nó, khó hiểu nói: “Tiểu Dật, tối qua ta còn thấy trên đầu ngươi quấn miếng vải trắng bẩn thỉu,
mới một đêm sao đã thành miếng vải mới toanh rồi?”
… Ta có thể nói miếng vải bông trắng này được xé từ áo trong của Yến Bình ra không?
Tiểu Hoàng nghe xong chắc sẽ kinh ngạc tới mức lòi cả tròng ấy chứ?
Hắn xưa nay hận ta thấu xương, ngay đến bản thân ta cũng nghĩ không thông,
có điều ta chỉ nói với hắn mình là con gái, lại khơi gợi tấm lòng thương hoa tiếc ngọc của hắn, còn xé áo trong để ta băng bó vết thương.
Ta sờ lên mặt mình, làn da thô ráp dày thịt, chắc chắn không thể là mỹ
sắc… Năm đó khi hắn dùng mỹ nam kế với ta, ta đã trao trọn sắc đẹp và
linh hồn, nếu là năm đó… nếu là năm đó thì tốt biết bao?
Năm đó ta hận không thể thịt nát xương tan vì hắn…
Tiếc là tối qua lúc hắn băng bó vết thương trên đầu cho ta, thốt ra một câu: “Dựa vào thân thủ của ngươi nhẽ ra phải tránh được, vì sao không
tránh?”
Đôi mắt dịu dàng kia cứ nhìn ta chằm chằm, bao nhiêu năm như vậy mà ta không thể nhìn rõ suy nghĩ hắn, bây giờ cũng chẳng muốn
tiếp tục phí sức tìm hiểu, lập tức cười toe toét: “Nam nhi mà lại!”
Hắn gõ một cái lên đầu ta, một dòng máu lập tức chảy xuống, nhưng ta không
hay biết, còn cười rõ tươi. Hắn thì biến sắc, cuống cuồng lấy thuốc cầm
máu từ trước ngực vừa ra sức đổ lên đầu ta, vừa oán trách: “Chẳng nhẽ
ngươi không đau sao? Cũng không biết tránh thử đi…”
Ta giờ đây
không xu dính túi, một thân một mình, đã không yêu cũng không hận, lại
chẳng sợ hắn mưu tính điều gì, ta vừa cười vừa gặm một miếng bánh thịt
hắn mang đến, thờ ơ đáp: “Không đau. Sớm đã không biết đau rồi.”
Hắn tức giận, hung dữ nói: “An Dật, đừng có giả điên giả ngốc trước mặt ta! Ngươi giới tính gì làm như ta không rõ sao?”
Ta tiếp tục gặm bánh thịt của mình, mơ hồ nghĩ, ta giới tình gì?
An Dật của ngày xưa đối với Yến Bình thề rằng phải… Nhưng đó cũng chỉ là ngày xưa mà thôi.
Những năm tháng xưa cũ giờ đã hóa tro tàn!
Bỗng ta bị châm một cái lên người, quả thật không hề đau, ta vẫn thản nhiên
ăn bánh thịt, phải lấp đầy cái bụng trước. Nhưng hắn lại nổi trận lôi
đình, cướp lấy bánh thịt của ta vứt xuống đất, tức giận: “Ăn ăn ăn,
ngươi chỉ biết có ăn! Chỗ này là huyệt đạo đau đớn nhất trên cơ thể con
người, vậy mà ngươi có thể chịu được ư?
Ta xót xa nhặt nửa chiếc bánh lên, thổi thổi bụi trên mặt bánh, tiếp tục nhét vào miệng, thật
không hiểu nổi một người trước kia luôn ôn hòa mà sao bây giờ nóng nảy
đến mức này, ta không nỡ làm hắn giận, cuối cùng đành nói sự thật: “Từ
ba năm trước ta đã không thấy đau… Ta từng thử rồi, bất luận là châm kim hay đâm bằng tiểu đao cũng không cảm nhận được sự đau đớn.”
Ánh mắt hắn càng thêm kinh ngạc rõ rệt, còn có phần đau khổ như thể chính
mình mất đi cảm giác vậy. Nếu không biết hắn xưa nay luôn căm ghét,
chẳng hề có chút tình cảm nam nữ nào đối với mình, sợ rằng còn tưởng hắn đang thương xót mình đấy. Ta vỗ vỗ vai hắn bằng bàn tay dầu mỡ, đắc ý
cười: “Kỳ thực việc này cũng chẳng sao, không cảm thấy đau nên năm đó
trong trận chiến giữa Đại Trần và Đại Tề, ta mới có thể liều chết xông
lên trước, dù sao cũng không đau, kể cả chết cũng chỉ là