Polly po-cket
Đâm Lao Phải Gả Theo Lao

Đâm Lao Phải Gả Theo Lao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323902

Bình chọn: 8.00/10/390 lượt.

lắc đầu, “Không biết, nhân gia cũng không thấy rõ. Nãi

nãi, lúc nhân gia té xuống thì sợ không còn thấy được nãi nãi nữa? Nhân

gia nghĩ là nếu như nhân gia bị chết đuối, nãi nãi nhất định sẽ thương

tâm, nhân gia không nỡ thấy nãi nãi thương tâm.”

“Đừng nói bậy, giờ không phải đã trở về tốt lành rồi sao? Bảo bối à,

sau này không được tùy tiện rời cung đi ra ngoài biết không? Ngạch nương con cũng thật là, tự nhiên giựt giây kêu con rời nhà trốn đi.” Đức phi

nói.

“Nãi nãi, ngạch nương biết sai rồi, không phải sau đó người còn muốn

đi ra ngoài tìm con sao?” Khuynh Thành nói, chắc chắc là ngạch nương

nàng muốn tự mình đi ra ngoài chơi mới ngụy trang là đi tìm nàng.”Ngạch

nương cũng yêu thương nhân gia, nhưng a mã thì đánh, người xem nè, còn

chưa hết nè.” Vươn tay ra trước mặt Đức phi lung lay thoáng cái rồi thu

lại.

“Nãi nãi nói a mã con rồi, bảo bối tốt lành trở về là được, sao lại còn động thủ chứ.” Đức phi nói.

Khuynh Thành ôm cổ Đức phi, nhếch miệng cười, đã nói nãi nãi dễ bị lừa gạt, thoáng cái là xong.

“Nha đầu a, Trần gia kia là thế nào vậy? Trong nhà có những ai?” Đức phi hỏi.

“Nhà bọn họ làm ăn, hơn nữa quả thật là làm ăn buôn bán lớn, trong

nhà có Trần nãi nãi, Trần cô cô cùng dượng, còn có ba người Trần ca ca.” Khuynh Thành cẩn thận đáp.

“Ờ, nhờ có bọn họ chiếu cố con, phải rồi, nói hoàng gia gia ban thưởng cho bọn họ một ít đi!” Đức phi vừa cười vừa nói.

“Tốt quá, nãi nãi, lễ mừng năm mới bọn họ tặng con lễ vật, nhưng mà

con không có tiền mua lễ vật tặng lại bọn họ.” Khuynh Thành chu cái

miệng nhỏ nhắn nói: “Nãi nãi, cái hộp trang sức này cho con tặng cho

Trần cô cô có được hay không?”

“Như vậy sao được? Lễ vật này cũng quá nhẹ.” Đức phi cười, bảo bọn

nha hoàn cầm hộp trang sức lại, kiểm tra mấy thứ trang sức ngự ban,

“Thêm mấy thứ này nữa, đến lúc hoàng gia gia con thưởng cho họ thì tặng

luôn.”

“Cám ơn nãi nãi, nãi nãi tốt nhất, cho nên nhân gia yêu nãi nãi nhất.” Khuynh Thành vô cùng vui vẻ nói.

Bởi vì trước mắt là lễ vạn thọ của Khang Hy, trong cung rất bận rộn,

nha đầu Khuynh Thành chết tiệt kia quả là rất ghét, cho nên thường

thường là tìm chỗ trốn đi lười biếng, làm hại Đức phi thường thường vừa

lo công việc đầu óc choáng váng nhiều lúc còn phải cho người tìm nàng.

Tối hôm đó, Khang Hy đến Vĩnh Cùng cung dùng bữa tối.

“Nha đầu, thọ lễ hoàng gia gia đã chuẩn bị lễ vật chưa?” Khang Hy cười hỏi Khuynh Thành.

Khuynh Thành rất sung sướng lắc đầu: “Chưa có, hoàng gia gia, đồ nhân gia muốn tặng ngài ngoài cung mới có, nhưng mà nhân gia đến bây giờ còn không có cơ hội đi ra ngoài nữa.”

“Nha đầu, trách hoàng gia gia cấm túc ngươi có phải hay không?” Khang Hy nhàn nhạt trợn mắt liếc cháu gái, nha đầu kia thật đúng là thù dai,

giống hệt tính tình của cha mẹ mình.

“Nhân gia không nói vậy. Hoàng gia gia, không bằng ngài cho con đi ra ngoài mua thọ lễ cho ngài đi?” Khuynh Thành lại bắt đầu nháy mắt, cắn

chiếc đũa trong miệng —— y hệt con chó nhỏ đang gặm xương.

“Đi ra ngoài? Ngươi còn dám xin?” Khang Hy cùng Đức phi đều nhìn Khuynh Thành.

“Ôi, hoàng gia gia, ngài cho người đi theo con không được sao? Con

đây công phu mèo quào những thị vệ này của ngài chỉ dùng một đầu ngón

tay là có thể mang con vứt trên cây rồi.” Khuynh Thành nói, “Hoàng gia

gia, ngài đáp ứng đi, van cầu ngài ~~”

“Vạn tuế gia, theo thần thiếp thấy, hay là ngài cho nàng đi ra ngoài

đi. Nếu không nàng tại trong cung cũng buồn chán, mấy ngày nay bận rộn,

nhất thời không để ý nàng liền trốn đi, nếu là nàng thực tự mình chạy ra đi, lại càng phiền.” Đức phi nói.

Kết quả Khuynh Thành bị hoàng gia gia nàng giống y như lão hồ ly hung hăng trợn mắt liếc một cái, Khuynh Thành làm như không phát hiện, tiếp

tục nháy mắt chờ đợi nhìn lão hồ ly.

“Lý Đức Toàn, sáng mai phái hai người đi theo nha đầu ra cung, trước giờ Thân phải hồi cung.” Khang Hy nói.

“Con cũng biết hoàng gia gia tốt nhất mà!” Khuynh Thành nhảy dựng lên cao hứng nói, sau đó lại ôm chặt Khang Hy, lại ôm chặt Đức phi: “Nãi

nãi cũng tốt nhất.”

Đức phi véo cái mũi nàng: “Đã mười lăm tuổi rồi mà còn giống như tiểu hài nhi. Cao hứng không?”

“Dạ, cao hứng.” Khuynh Thành cười hì hì nói.

Hôm sau Khuynh Thành thức dậy thật sớm, Đức phi nói bên ngoài lạnh

lẽo không cho đi ra ngoài sớm như vậy, Khuynh Thành liền đi qua đi lại

mấy vòng trong Vĩnh Cùng cung, đến lúc Đức phi phiền quá chịu hết nổi

liền đuổi ra ngoài.

Khuynh Thành vô cùng vui vẻ ra cửa cung, dự định trước tiên tới chỗ

của Thất thúc nhìn xem có cái gì độc đáo mới mẻ không, sau đó đi nắm

tượng đất, cuối cùng mới đến tửu lâu của Cửu thúc ăn uống. Hạ quyết tâm

liền hướng tới điếm lai của Thuần quận Vương gia. Trùng hợp Tiểu Nguyệt

đã ở đó, Khuynh Thành không phát hiện ra chuyện gì hay ở trong điếm bèn

chuẩn bị ra cửa.

“Khuynh Thành, buổi sáng muốn đi đâu chơi vậy?” Tiểu Nguyệt chớp mắt hỏi nhỏ.

“Ra cầu phao chơi, sau đó đến chỗ Cửu thúc ăn cơm, Tiểu Nguyệt tỷ tỷ, có muốn đi cùng hay không vậy?” Khuynh Thành cố ý câu dẫn Tiểu Nguyệt,

Cửu thúc là đại mỹ nam.

“Ai nha, bây gi