
ờ Tiểu Nguyệt tỷ tỷ có Tả đại thiếu gia rồi, vậy thôi! Một mình ta đến chỗ Cửu thúc!” Khuynh Thành làm bộ muốn đi.
“Khoan đã khoan đã.” Tiểu Nguyệt hô, “Đi thôi đi thôi, đi liền.”
Nhìn hai người đi theo, Tiểu Nguyệt hỏi Khuynh Thành: “Đến lúc nào trở về nha?”
“Giờ Thân, cho nên chúng ta phải nhanh lên.” Khuynh Thành cười nói.
“Giờ Thân? Vậy chúng ta có thể gặp Cửu thúc không?” Tiểu Nguyệt có chút nghi hoặc.
“Không biết, chắc là có thể mà.” Khuynh Thành nói vừa bước nhanh hơn.
Đến cầu phao, Khuynh Thành thật vất vả mới tìm được chỗ nắm tượng
đất, bản thân tạo hình mấy kiểu cho người ta chiếu theo mà nắm. Đợi nửa
canh giờ mới nắm xong chín cái tượng đất màu sắc rực rỡ, Khuynh Thành
lại mua cái hộp cẩn thận bỏ vào đưa cho thị vệ phía sau cầm.
Vốn là Khuynh Thành muốn mua một ít thức ăn, nhưng Tiểu Nguyệt lại
nhớ thương đòi gặp Cửu thúc, bởi vậy cực lực ngăn cản hành vi ăn hàng
ven đường của Khuynh Thành, túm Khuynh Thành kéo đi tới tửu lâu của Dận
Đường.
Nhìn thấy tửu lâu xa xa phía trước, ánh mắt Tiểu Nguyệt mừng rỡ nheo lại.
“Tiểu Nguyệt tỷ tỷ, còn chưa thấy Cửu thúc mà.” Khuynh Thành cười nói.
“Lập tức thấy liền.” Tiểu Nguyệt cũng cười hồi câu.
Vào tửu lâu, chưởng quỹ nhìn thấy Tiểu Nguyệt, lập tức vui vẻ chạy lại đây: “Chào Tiểu Nguyệt tiểu thư, chào Bảo tiểu thư.”
“Cửu thúc có ở đây không?” Tiểu Nguyệt ánh mắt tìm kiếm khắp nơi.
“Cửu gia ở trên lầu bàn công việc, Tiểu Nguyệt tiểu thư, ngài muốn gặp Cửu gia chỉ sợ phải đợi một lát.” Chưởng quỹ nói.
“Bàn công việc? Mất bao lâu vậy?” Tiểu Nguyệt hỏi, sau đó nhìn Khuynh Thành, đang giữa trưa.
“Chỉ sợ phải mất một lát. Khách của cửu gia vừa mới đến.” Chưởng quỹ nói.
“Vậy trước tiên chúng ta ở đây đợi một lát vậy!” Tiểu Nguyệt cười tìm một cái bàn ngồi xuống.
“Nhị vị không muốn lên lầu trên đợi sao?” Chưởng quỹ hỏi, lầu trên lúc nào cũng chừa lại nhã gian cho chủ tử của bọn hắn.
“Không cần không cần, ở đây tầm nhìn trống trải.” Tiểu Nguyệt cười
híp mắt. Khuynh Thành nhìn chưởng quỹ: “Không có việc gì, chúng ta đợi ở đây, nhìn thấy nhiều người.”
“Dạ dạ dạ, nhị vị có việc gì cứ việc phân phó.” Chưởng quỹ cẩn thận đi về quầy.
“Chúng ta đến bên kia chờ xem!” Khuynh Thành không quay đầu lại, hai
người thị vệ tự động tự giác địa ngồi xuống cái bàn bên cạnh.
Đợi một lúc lâu, Dận Đường còn chưa xuống, Khuynh Thành không hăng
hái ngồi đợi, còn Tiểu Nguyệt thì hai mắt sáng lên nhìn khắp nơi tìm
kiếm mỹ nhân.
“Đói.” Khuynh Thành.
“Đợi chút đi, một lát Cửu thúc đi xuống đã.” Tiểu Nguyệt gạt đi, sau
đó cười híp mắt nhìn về phía cửa: “Mỹ nam kìa, đến hai người.”
“Tiểu Nguyệt tỷ tỷ, chảy nước miếng.” Khuynh Thành chống cằm nghiêng đầu nhìn Tiểu Nguyệt.
“Thật sự rất dễ nhìn, nhìn đi, mau nhìn đi.” Tiểu Nguyệt giựt tay nàng.
Khuynh Thành bĩu môi, quay đầu qua nhìn, ~~~~, lập tức quay lại cúi đầu.
“Ui, người đẹp đi tới đây!” Tiểu Nguyệt thanh âm nho nhỏ. Khuynh Thành đầu cúi càng thấp, thiếu điều muốn hôn cái bàn.
“Bảo nhi?” Giọng một mỹ nam vang trên đầu nàng.
—–Không phản ứng——-
“Người đẹp, không phải gọi là Bảo nhi.” Tiểu Nguyệt rất tốt bụng nhắc.
“Xin hỏi phương danh tiểu thư?” Mỹ nam đối Tiểu Nguyệt cười, nụ cười sáng lạng.
Tiểu Nguyệt hiển nhiên bị người đẹp mê hoặc, đang muốn nói, chỉ thấy
Khuynh Thành nhanh chóng đứng dậy đứng ở phía sau nói: “Tiểu thư, lão
gia nói không thể tùy tiện nói cho người lạ.”
Tiểu Nguyệt sững sờ, mắt nhỏ chớp chớp nói: “Cũng đúng! Công tử, xin lỗi, không thể nói được.”
Mỹ nam hiển nhiên sững sờ, sau đó nhìn Khuynh Thành nói: “Bảo nhi là nha hoàn của vị tiểu thư này?”
“Có quan hệ sao?” Khuynh Thành nói, cũng không ngẩng đầu.
“Bảo nhi sao lại ở kinh thành?” Mỹ nam hỏi.
“Kinh thành là nhà các ngươi sao? Không phải chứ, có thể tới đương
nhiên cũng có thể đi.” Khuynh Thành nói xong, nhìn Tiểu Nguyệt: “Tiểu
thư, ta đi về trước. Thất nãi nãi còn có đồ kêu ta mua.”
Tiểu Nguyệt chớp chớp mắt nhỏ: “Được rồi, đi về trước đi!”
“Vâng, tiểu thư.” Khuynh Thành xoay người bước nhanh đi, bên cạnh hai tên thị vệ lập tức đi theo đi ra ngoài.
“Người đẹp, biết nha hoàn của ta à?” Tiểu Nguyệt cười híp mắt hỏi han.
“Từng vài lần có duyên, xin hỏi phương danh tiểu thư.” Mỹ nam hỏi.
“A ~~~ chúng ta đã gặp qua nha, trước đó vài ngày tại Càn Thanh cung.” Tiểu Nguyệt nháy ánh mắt cười nói.
Đúng lúc đó nghe thanh âm chưởng quỹ nói: “Gia, Tiểu Nguyệt tiểu thư đợi được một lúc rồi.”
Thân thể Tiểu Nguyệt phì nộn, động tác lưu loát đứng dậy chạy vội lên lầu, nhào trong ngực người xinh đẹp siêu cấp ôm lấy: “Cửu thúc!”
“Ưh? Sao đến đây? Ở nhà đợi không được sao?” Dận Đường cau mày thở dài, tiểu ác ma này tìm được nhà chồng mà vẫn còn háo sắc.
“Cái mỹ ~~~” Tiểu Nguyệt rất nhỏ giọng đối Dận Đường nói: “Theo Khuynh Thành tới, thấy mỹ nam bên kia sợ quá trốn rồi.”
Dận Đường ngẩng đầu nhìn lại, đối hai cái đầu mỹ nam bên kia: “Hai vị sao lại rãnh rỗi đến đây vậy?”
“Thỉnh an Cửu gia.” Tề Mặc Trì cùng A Kéo Bố Châu Nhĩ thỉnh an Dận Đường. Sau đó nhìn Tiểu Nguyệt, là một vị khanh khách?
“Cửu thúc, bọn họ là ai vậy?” Tiểu Ng