
uyệt ánh mắt phát quang hỏi.
“Tề Mặc Trì Đa Nhĩ Tể bối tử, A Kéo Bố Châu Nhĩ bối tử.” Dận Đường nói:”Nha đầu, dự định ở tới khi nào đây?”
“Nhân gia ăn một bữa cơm rồi đi ngay, có điều, Cửu thúc phải ăn cùng
nha.” Tiểu Nguyệt cười híp mắt nhìn người đẹp chảy nước miếng.
Dận Đường nhìn, lại nhìn hai tiểu mỹ nam, “Hai vị bối tử không ngại ngồi lại chứ?”
Tiểu Nguyệt cười càng vui vẻ. Hai vị bối tử có chút bối rối, bởi vì
bọn họ tinh tường thấy sự bất đắc dĩ trong mắt Cửu hoàng tử ~~~~~
Nhưng rồi, rất nhanh ~~ bọn họ cũng biết ~~~~
Khuynh Thành phi như bay ra khỏi tửu lâu, vỗ vỗ ngực, cảm thấy không
khác gì chạy trốn, thở hổn hển, nghe được bụng mình réo lên âm thanh
phản kháng, Khuynh Thành than thở nói: “Oan gia ngõ hẹp, quá đáng, làm
hại không có gì để ăn.” Nhìn về bốn phía thấy đều là tửu lâu cái to cái
nhỏ, Khuynh Thành ngẫm lại quyết định tìm một cái tiểu điếm không ra gì
để nhét đầy bụng, đã đói bụng đến mức đầu váng mắt hoa.
“Bảo chủ tử, sắp tới giờ Thân rồi.” Một thị vệ nhắc nhở.
“Biết biết, hồi cung thôi!” Khuynh Thành miệng mếu máo, quyết định trở về méc gia gia.
Trần Mục Phong nhìn thiệp mời trong tay, thiệp mời hắn ngày mai đến
Kim Long tửu lâu uống rượu, kí tên Thành Tam. Người tới đưa tin thoạt
nhìn rất có máu mặt, nhưng Thành Tam là ai, không quen không biết lại
mời hắn uống rượu cái gì? Hắn hiện tại chỉ hy vọng mau tìm được Bảo nhi, nhưng kỳ quái là tất cả những người quen hắn muốn bái phỏng đều không ở trong kinh, tựa như có hẹn trước mà cùng mất dạng. Nhưng Thành Tam nói
có việc trò chuyện với nhau, không biết là chuyện gì? Ngẫm lại, hắn
quyết định đi phó ước.
Ngày hôm sau đến Kim Long tửu lâu, sớm có người đứng ở cửa đợi hắn,
mời vào một nhã gian rất khác biệt. Trên bàn đã dọn xong rượu và thức
ăn, một vị mặc trường bào bên ngoài khoác áo choàng cùng màu đang đứng
bên cửa sổ không biết nhìn cái gì.
“Gia, Trần thiếu gia đến.” Tùy tùng cung kính đáp lời. Người nọ chỉ
phất tay, tùy tùng cẩn thận lui ra ngoài, thuận tay đóng cửa.
“Tại hạ Trần Mục Phong, không biết Thành Tam gia gặp tại hạ có chuyện gì?” Trần Mục Phong hỏi.
Người nọ mới xoay người nhìn hắn, vị Thành tam gia này thoạt nhìn quý phái nhã nhặn, quan sát Trần Mục Phong từ trên xuống dưới, sau đó nhàn
nhạt cười: “Ngồi đi! Vừa ăn vừa nói chuyện.”
“Tạ Thành Tam gia để mắt, bất quá, tại hạ cho rằng nên thẳng thắng mới tốt.” Trần Mục Phong nói
Thành Tam cười, “Cũng không có chuyện gì đại sự, bất quá chỉ muốn cùng Trần thiếu gia đàm luận chuyện làm ăn.”
“Đã như vầy, Trần Mục Phong đa tạ.” Trần Mục Phong tay vươn ra, lịch sự nói “Xin mời”, sau đó hai người ngồi xuống.
Ngồi trong gian phòng Trần Mục Phong cảm thấy có chút kỳ quái, bởi vì tuy vị Thành Tam gia giương cờ hiệu là bàn chuyện làm ăn nhưng với
chuyện làm ăn tựa hồ không nhiệt tâm lắm trái lại đối bản thân hắn càng
cảm thấy hứng thú hơn.
Thật vất vả cơm nước xong, Thành Tam gia nói: “Ngày mai liền phái
người đến quý hào trả tiền. Nhìn Trần thiếu gia quả là nhân tài, không
biết có thê thất hay chưa?”
“Tại hạ đã lấy vợ.” Trần Mục Phong sắc mặt lạnh lùng: “Nếu không có
chuyện gì, tại hạ xin cáo từ.” Sau đó ôm quyền một cái đi ra. Thành Tam
gia vừa nhìn bóng lưng của hắn vừa cười.
Lúc Trần Mục Phong đi bái phỏng Trương Bá Hành, Trương Bá Hành vừa mới bị hoàng đế phái đi Thiểm Tây, không có gặp được.
Cách vài ngày lại có thiệp mời kí tên Hằng Ngũ đưa đến, cũng là mua mấy trăm tấn lương thực, cũng hỏi hắn lấy vợ hay chưa.
Qua hai hôm nữa, lại có phong thư kí tên Thuần Thất mời hắn đến Kim
Long tửu lâu uống rượu, có việc thương lượng. Trần Mục Phong buồn bực
không thôi, nhưng cũng đi. Vị Thuần Thất gia kia cũng là người ôn hòa,
chỉ là chân có chút cà thọt, nhưng không hề ảnh hưởng tới khí chất, cuối cùng cũng là lập tức phái người đi hiệu buôn trả tiền.
Buổi tối Trần Mục Phong trở lại biệt viện ở kinh thành, hồi tưởng
những chuyện xảy ra mấy hôm nay rốt cuộc cảm thấy có chỗ quái dị, nhưng
là chỗ nào quái dị hắn không nghĩ ra được.
Yên tĩnh được hai hôm thì lại có thiệp mời kí tên Đường Cửu đưa đến,
cũng là đến Kim Long tửu lâu, đi gặp ba người, Đường Cửu gia này so sánh Nhạc Kiến Thần còn tuấn mỹ hơn nhiều, mặt khác hai người còn lại một
người thoạt nhìn vân đạm phong thanh, một người sáng sủa hào khí, trừ
Đường Cửu, hai người kia thoạt nhìn cũng không phải là người làm nghề
buôn bán.
Sau màn dạo đầu ngắn ngủi thì không gian trở nên trầm mặc.
“Bán gạo sao gia chưa từng nghe qua?” Thập gia hỏi.
“Chỉ là việc làm ăn nhỏ.” Trần Mục Phong đáp. Trong lòng thầm nghĩ, chưa từng nghe qua sao lại đến đưa tin?
“Khó trách!” Thập gia nói, bị ca ca hắn nhàn nhạt liếc mắt.
“Trần thiếu gia, ta cũng có gian buôn bán gạo, muốn cùng liên thủ không biết ý các hạ như thế nào?” Cửu gia hỏi.
“Tại hạ phải thận trọng khảo sát sau đó mới có thể trả lời Cửu gia
một cách thuyết phục được.” Trần Mục Phong nói, sau đó phát hiện Bát gia nhìn vào mắt hắn.
“Đúng là nên thận trọng, ha ha, cũng giống như cưới vợ, vạn nhất
không hiểu được thì nửa đời sau có thể â