Đâm Lao Phải Gả Theo Lao

Đâm Lao Phải Gả Theo Lao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323831

Bình chọn: 9.5.00/10/383 lượt.

hóm phi tần theo cấp bậc cùng

Khang Hy hành lễ với Hoàng thái hậu, đến phiên công chúa hành lễ thì chỉ có mình Khuynh Thành, sau đó là các khanh khách. Hành lễ với thái hậu

xong, lại hành lễ với Khang Hy. Khang Hy nhìn bộ dáng Khuynh Thành, cố ý cả giận than thở: “Bộ dáng này mới giống.”

Sau Khang Hy lại đến Càn Thanh cung đón nhận thần tử chúc mừng.

Tựa như vạn thọ tiết hàng năm, trừ ăn uống, còn có biểu diễn. Khuynh

Thành nhân cơ hội chạy đi tìm ngạch nương, không ngờ nương cáo ốm không

có tới.

Vất vả đợi đến tối, rốt cục có thể an tĩnh ngồi nghỉ một lát, Khuynh

Thành ngồi ở bên cạnh Đức phi buồn ngủ, trong lòng thấy kì quái, nhìn

người khác đều vô cùng náo nhiệt, chỉ có mình luôn buồn ngủ. Tỉ mỉ ngẫm

lại, hình như khi còn bé cũng vậy, nghe vở Lí Quỳ chịu tội đều ngủ.

Chẳng lẽ tựa như ngạch nương, là hài tử đáng thương, không có một tế bào phong nhã nào? Nhưng mà ta biết điêu khắc nha ~~~ mặc dù bị ngạch nương bóp chết từ trong trứng nước ~~~~

Ngẫm lại, Khuynh Thành lại phân tích, coi như không có tế bào phong

nhã, bây giờ so với ngạch nương còn có chỗ tốt hơn, đó là viết chữ. Chữ

của ngạch nương quả thực không có cách nào đọc được, cũng lạ, dường như a mã lúc nào cũng xem như bảo bối mang theo trong người, phỏng đoán là

đang phù phép tránh ma quỷ ~~~~ Khuynh Thành gian manh nghĩ tới.

“Bảo bối, cười cái gì vậy?” Đức phi cười hỏi.

“Không có gì, nãi nãi.” Khuynh Thành cười hì hì xong, nhìn cánh tay

nãi nãi của mình, có vẻ rất mềm mại, sau đó không khách khí ôm lấy dựa

vào.

“Nha đầu lại nữa.” Đức phi nhẹ nhàng nhúc nhích nhưng không rút cánh tay về.

Tiệc đến quá nửa đêm, Khuynh Thành đã ngủ ngon, mấy người qua lại

nhìn nhân ảnh trên sân khấu kịch lúc ẩn lúc hiện, Khuynh Thành khẩu khí

thở dài vô số, không trách được ngạch nương cáo ốm không đến, xem ra

ngạch nương thông minh hơn mình.

Hôm sau, Khuynh Thành đang ở trong chăn vù vù trên mây, đã bị cung nữ gọi dậy. “Bảo chủ tử, mau thức dậy.” Hồng Hỉ nhẹ nhàng kêu lên.

“Nhân gia ngủ trễ như vậy ~~~~ không dậy ~~~~”

“Bảo chủ tử, vạn tuế gia truyền ngài.” Hồng Hỉ cười nói.

“Hơ” lập tức ngồi dậy, Khuynh Thành cau mày: “Hoàng gia gia là cố ý.” Sau đó không cam lòng thay y phục.

Sớm có tiểu thái giám đang chờ, Khuynh Thành cùng với tiểu thái giám

đi tới Càn Thanh cung, trên đường hỏi tiểu thái giám: “Hoàng gia gia tìm ta có chuyện gì a?”

“Bảo chủ tử, nô tài không biết. Bất quá, vạn tuế gia thần sắc tựa hồ không vui, ngài ~~~” tiểu thái giám do dự mà không nói.

“Không vui?” Khuynh Thành đảo con ngươi, tỉ mỉ ngẫm lại kỹ hình như

mình không có chọc tới Hoàng gia gia, hơn nữa lão đầu tối qua còn cao

hứng mà. Nhưng Hoàng gia gia nổi giận cũng rất đáng sợ, cẩn thận cẩn

thận.

Có chút thấp thỏm, Khuynh Thành vào Càn Thanh cung, vào cửa phát hiện Hoàng gia gia đang đứng trước lễ vật mình tặng, không khỏi nhếch miệng

cười.

“Thỉnh an Hoàng gia gia.” Khuynh Thành nói.

“Nha đầu hẹp hòi, hừ! Năn nỉ trẫm cho xuất cung, mà chuẩn bị cho trẫm lễ vật như vầy sao?” Khang Hy quay đầu lại nhìn cháu gái mình, tiểu nha đầu vẻ mặt đang bất bình.

“Hoàng gia gia, nhân gia lễ khinh tình trọng, ngài là thiên hạ chi

chủ, đồ đều là của ngài, sao ngài vẫn còn hồ đồ, quý trọng cái gì nha?

Nhân gia tặng đây chính là đại lễ mà.” Khuynh Thành mếu máo.

“Đại lễ? Là đại lễ? Cho trẫm.” Khang Hy nhịn cười, hôm qua buổi tối

nhìn cũng biết nha đầu có ý tứ, chỉ là không hiểu tiểu tượng đất thị lập bên cạnh ngai vàng là ý gì.

“Hoàng gia gia, ngài anh minh thần võ, nhìn rõ mọi việc, kinh văn vĩ

võ, ý của nhân gia ngài như thế nào không hiểu được! Ngài không cần trêu chọc nhân gia.” Khuynh Thành cười nhìn gia gia.

“Hừ! Cái gì cũng nói được, đôi khương đưa cho trẫm là ý ‘thống trị

giang sơn’? Cũng chỉ có nha đầu ngươi nghĩ ra. Lại đây, nói cho trẫm,

tám tiểu tượng đất này là ý gì đây?” Khang Hy hỏi.

“Tứ di hàm phục, bát phương lai triều.” Khuynh Thành cười nói.

“Còn cái kia?” Khang Hy chỉ chỉ cái…kia.

“Cái đó ạ, nhân gia nghĩ hoàng gia gia là người mà, cao xử bất thắng

hàn, người nọ là ….cháu gái tri kỷ nhất của hoàng gia gia, cho nên hầu

hạ hoàng gia gia dưới gối, bảo vệ hoàng gia gia.” Khuynh Thành tự động

tự giác chạy tới ôm cánh tay Khang Hy nói.

“Nhất định rồi. Trẫm hỏi, cái này có thể bảo tồn bao lâu a?” Khang Hy chỉ. Khương sơn nếu là bị hủy ~~~~

“Hoàng gia gia, ngài tự xem xem, mặt này chính là bằng đồng, rất kiên cố. Bên ngoài cũng đã đồ nhựa thông, vạn năm không hủ.” Khuynh Thành

cười nói.

“Vậy tám tượng đất sao đều làm theo cùng một bộ dáng thế này?” Khang Hy hỏi tiếp.

“Tượng mà! Thứ nhất đại biểu cho tám phương đối hoàng gia gia một

lòng kính ngưỡng giống như Khuynh Thành đối hoàng gia gia – thao thao

bất tuyệt – kính ngưỡng chi tâm, thứ hai là bùn đất tỏ vẻ xưng thần nè!

Thứ ba là làm bằng đất, không chịu nổi đánh! Ngài động động đầu ngón tay nhỏ bé liền bãi binh.” Khuynh Thành nháy mắt to nói.

~~~~~~~

“Hoa ngôn xảo ngữ!” Khang Hy rốt cục cười, cười đến phi thường vui vẻ.

“Nhân gia đều là vì hoàng gia gia suy nghĩ mà.” Khuynh Thành nói


XtGem Forum catalog