
Trần Mục Vân thấy tay Bảo Nhi gắt gao túm chặt lấy ống tay áo đại ca hắn cùng với vẻ mặt bất đắc dĩ của đại ca, Trần Mục Vân nở nụ cười.
“Đại ca, huynh ôm Bảo Nhi xuống xe đi! Nha đầu kia đã ngủ là trời đất tăm tối, có gọi cũng không thèm dậy đâu.” Trần Mục Vân bảo.
“Nhan Bảo Nhi, đứng lên!” Trần Mục Phong vỗ tay Bảo Nhi, muốn nàng buông tay.
“Đáng ghét! Không được ồn ào!” Ngữ khí Bảo Nhi cũng bất mãn tương tự, miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn thấy đầu tiên chính là Trần Mục Vân, có vẻ
không rõ tình hình cho lắm, “Nhị ca, tới đâu rồi?” Không chú ý tới tay
mình còn nắm lấy tay áo người ta.
“Về đến nhà rồi! Xuống đi!” Trần Mục Vân vừa cười vừa nói.
“Vâng!” Bảo Nhi đáp, mắt nhập nhèm đi tới bên cạnh xe nhảy xuống. Bởi vì còn chưa tỉnh ngủ nên có chút lảo đảo, xuống đất rồi liền thanh tỉnh không ít. Đương thấy sau đó Trần Mục Phong cũng nhảy xuống xe thì, Bảo
Nhi trợn to hai mắt nhìn, miệng nhỏ nhắn há hốc ra, liền quay đầu lại
nhìn Trần Mục Vân.”Ta, ta ~~ huynh ấy~~~” hoàn toàn không biết phải nói
gì.
“Muội nha, gọi cỡ nào cũng không chịu dậy, là đại ca hảo tâm cho muội mượn xe ngựa.” Trần Mục Vân đi tới vuốt vuốt đầu nàng, “Tới nhà rồi,
muội còn nắm lấy tay áo đại ca chết sống cũng không buông tay.”
Miệng Bảo Nhi hết há lại ngậm, ngậm lại há, cuối cùng thì thào một câu: “Nhất định là ta điên rồi ~~~” sau đó đi vào trong cổng.
Đã mong ngóng từ lâu, Trần phu nhân vừa nhìn thấy Bảo Nhi đầu tiên là vui vẻ, sau lại lo lắng, liên miên cằn nhằn một trận, hoàn toàn không
thèm để mắt tới một sự thực khác là con trai mình cũng về muộn.
“Cô cô, lần sau nhân gia sẽ về sớm!” Bảo Nhi vẻ mặt đáng thương cầu xin.
“Được rồi! Ấy chết, cô cô quên mất. Hồng nhi, chuẩn bị dọn cơm.” Trần phu nhân phân phó.
Tới lúc mọi người ngồi xuống ăn, Bảo Nhi có chút rầu rĩ không vui, cúi đầu cũng không thèm động đũa.
“Con sao vậy Bảo Nhi? Không ngon sao?” Trần phu nhân vội hỏi.
“Không muốn ăn.” Bảo Nhi trả lời.
“Sao thế con, Bảo Nhi, khó chịu hả? Có phải đi chơi mệt mỏi quá hay
không?” Trần phu nhân đi tới, sờ sờ trán Bảo Nhi, “Không nóng, Bảo Nhi
à, con khó chịu chỗ nào?”
“Chắc do đi nhiều nên hơi mệt. Cô cô, con muốn đi ngủ.” Bảo Nhi nhìn
chén thấy còn không ít cơm, suy nghĩ một chút liền cúi đầu ra sức và
cơm.
“Không muốn ăn thì không cần ăn. Nửa đêm có đói, cô cô bảo nha hoàn
chuẩn bị thức ăn cho con.” Trần phu nhân bảo. Mấy nam nhân đương ngồi
bàn cũng nhìn Bảo Nhi, rõ ràng ăn không vô lại còn miễn cưỡng.
“Lãng phí lương thực sẽ bị trời phạt.” Bảo Nhi thật vất vả ăn xong
chén cơm, nhẹ nhàng gác đũa lên bàn.”Ca ca các huynh cứ từ từ ăn, muội
muốn đi ngủ.” Bảo Nhi đứng lên theo thói quen ôm lấy cánh tay Trần phu
nhân, Trần phu nhân liền mang nàng đi thu xếp ổn thoả.
Chờ mọi người cơm nước xong, Trần phu nhân cũng đã trở lại.
“Bảo Nhi có vẻ không cao hứng, có chuyện gì vậy?” Trần phu nhân nhìn về phía ba tên đồng bọn.
“Mệt mỏi.” Trần Mục Vân đáp.
“Rất vui mà, phỏng chừng là mệt thôi.” Trần Mục Vũ cũng khẳng định.
Nhạc Kiến Thần không nói chuyện, nhìn chằm chằm chén trà của mình.
“Vậy sao lại trở về muộn như thế? Bảo Nhi nhất định là đói quá mức
nên mới mệt vậy. Đều là các con hết, thân làm ca ca cũng không biết dẫn
muội muội về nhà sớm một chút, chỉ lo vui chơi riêng mình.” Trần phu
nhân oán giận.
“Nương, bọn con so ra còn mệt hơn đó chứ? Bảo Nhi nha đầu kia cả ngày tinh lực dư thừa như con khỉ con.” Trần Mục Vũ phân trần, thực mệt chết hắn mà.
“Bảo Nhi là con gái, dù thế nào cũng không thể so sánh với các con
được! Sau này đi ra ngoài không được trở về quá muộn.” Trần phu nhân răn đe.
“Nương, người đó, cứ dứt khoát không cho Bảo Nhi ra ngoài là được thôi, bớt lo lắng.” Trần Mục Vân vừa cười vừa nói.
“Nếu có thể ngăn em ấy đi ra ngoài còn cần tới các con sao?” Trần phu nhân trừng mắt nhi tử mình.”Được rồi, đi nghỉ hết đi.”
Trở lại Trúc Khê viện, Trần Mục Phong thong thả ngồi vào bàn học,
nhìn bụi trúc phía trước cửa sổ, tâm tư lại không bình tĩnh được. Nhìn
tay áo mình, mặt trên có vết nhăn mờ mờ, vệt màu từ mấy bông hoa tiểu
nha đầu kia hái đều in hết lên tay áo hắn.
A mã, ngạch nương, chỉ có người Mãn mới xưng hô như thế. Nếu Bảo Nhi
là người mãn, nàng đến từ đâu? Nàng thường ngày mặc dù có chút lười
nhác, mỏng manh yếu ớt, nhưng trong lúc l đãng lại lộ ra những thói quen nhỏ nhặt, ví như lúc ăn cơm cho dù nàng cực thích món gì đó cũng không
gắp quá ba lần, đũa chạm vào thành chén tuyệt đối sẽ không phát ra âm
thanh, khăn tay lau một lần nhất định phải giặt cho sạch.
Thế nhưng nàng ăn đậu hũ lại cực kì vui vẻ, hoàn toàn không có lễ
tiết, ăn xong rồi còn có thể ợ hơi, có lúc tự nhiên cầm vải đi ra bên
ngoài ăn.
Nàng nhìn người rất thoải mái phóng khoáng, đối đãi người khác nho
nhã lễ độ. Nàng sẽ ôm lấy cánh tay Mục Vân cùng Mục Vũ, có thể chân
không chạy trên mặt đất, sẽ giở trò trên mặt của cha, nhưng lại làm cho
người ta cảm giác không hề tùy tiện. Nàng vừa tỉnh dậy nhìn thấy trong
phòng có nam nhân cũng sẽ không kinh hoảng, cực kì thoải mái. Chỉ là
nàng cho tới bây giờ cũng kh