
nhìn Trần Mục Phong một chút, rồi theo hắn quỳ xuống bồ đoàn.
“Tôn nhi Mục Phong và thê tử Bảo nhi dập đầu lạy tổ tông.” Trần Mục Phong nói.
Bảo nhi hơi hơi nhếch miệng, thê tử? Bảo nhi? Nghe mắc cười quá~~~ có điều cũng dập đầu.
Sau đó Trần Mục Vân cùng Trần Mục Vũ cũng dập đầu, lễ thỉnh gia phả
kết thúc. Ra khỏi từ đường cái miệng nhỏ nhắn của Bảo nhi vẫn còn vểnh
vểnh lên, thấy Trần Mục Phong đi bên cạnh đang nhìn nàng, nàng liền trở
mắt nhìn đi chỗ khác.
Theo phong tục, buổi tối cúng ông táo không có việc của nữ nhân vì
vậy Bảo nhi đi theo Trần lão phu nhân cùng Trần phu nhân vào trong phòng chờ. Trần lão phu nhân cùng Trần phu nhân đều nhắm mắt lại nhỏ giọng
nói cái gì đó, Bảo nhi cố gắng lắng nghe cũng không nghe ra. Đợi mấy
người Trần lão gia trở về, thức ăn dọn lên xong, cả nhà vui vẻ cùng ăn
cơm.
Ăn cơm xong, ngồi lại đợi đến nửa đêm, ở trong sân dựng sẵn tháp
thiên đăng, bên dưới thả dây pháo dài, rốt cục cũng qua xong năm cũ.
“Cô cô, con cũng muốn đốt pháo!” Bảo nhi lắc lắc cánh tay Trần phu nhân.
“Không được Bảo nhi, như thế rất nguy hiểm, hôm nào cô cô kêu bọn họ
mua pháo hoa cho con chơi.” Trần phu nhân nói. Bảo nhi liền cong miệng.
Trần Mục Phong và Bảo nhi cùng nhau về Trúc Khê Viện, giữa đường trời đột nhiên đổ tuyết, Bảo nhi cao hứng đưa tay ra hứng, bông tuyết lập
tức tan đi trong tay. Vào Trúc Khê Viện, Bảo nhi cũng không chịu vào
phòng.
“Bảo nhi, đi vào ngủ.” Trần Mục Phong cũng đứng ở bên cạnh.
“Không được, khó khăn lắm tuyết mới rơi mà, ta muốn xem tuyết rơi,
sau đó còn phải đắp người tuyết.” Bảo nhi vừa cười vừa nói, tiếp tục sôi nổi hứng lấy tuyết.
“Ngày mai buổi sáng tuyết mới rơi nhiều, muội đợi cả đêm sao?” Trần
Mục Phong bước qua, kéo bàn tay đã lạnh ngắt của Bảo nhi: “Đi vào ngủ.”
“Đại ca, không ngủ có được hay không?” Bảo nhi ngẩng đầu hỏi.
“Không được.” Trần Mục Phong nói, sau đó lôi Bảo nhi đi. Trừ Cung Trúc Uẩn, bọn nha hoàn đều ở đó, Trần Mục Phong khẽ cười.
Tiểu Dung thấy tay Bảo nhi muốn đông lạnh, lập tức đưa cho nàng một
cái lồng ấp để ủ, lại thay đổi y phục cho nàng, thả tóc, kéo nàng đến
giường nhỏ nằm xuống, lại đặt cái lồng ấp gần bàn một chút. Bảo nhi
ngẩng đầu nhìn cửa sổ, bởi vì giường của nàng đặt cạnh cửa sổ, cho nên
Bảo nhi hy vọng có thể thấy tuyết rơi. Bất quá, song giấy quá dầy, cái
gì cũng không nhìn thấy, chỉ có thể nghe được tiếng gió cùng bông tuyết
đập vào cửa sổ, nghe một hồi liền từ từ ngủ thiếp đi.
Trần Mục Phong đang ngủ, bỗng nhiên nghe thấy Bảo nhi tựa hồ muốn nói gì đó liền mở mắt ngồi dậy. Đi tới giường nhỏ chỉ thấy Bảo nhi đang
dùng sức lắc đầu, mặt mày nhăn tít, trong miệng vẫn còn vừa nói cái gì:
“Không được lại đây ~~~ a ~~ quỷ a ~~~ chán ghét, ngạch nương ~~~ dọa
người ta ~~~~ nói cho a mã ~~~~ ngạch nương, ngạch nương ~~~~ quỷ ở
ngoài cửa sổ, chúng ta trốn ở bên trong đi ~~~ “
“Bảo nhi?” Trần Mục Phong vỗ vỗ mặt của nàng muốn gọi nàng dậy.
Bảo nhi chậm rãi mở mắt, nhưng rõ ràng vẫn còn chưa tỉnh táo~~~~~ quỷ a ~~~~~ Lập tức kéo chăn trùm kín đầu.
Trần Mục Phong cầm chăn kéo xuống, “Là đại ca. Gặp ác mộng?”
Dường như lúc này Bảo nhi mới yên tĩnh, hơi hơi nhếch miệng: “Vâng,
mơ thấy nữ quỷ. Đại ca, hình như ta còn mơ thấy ngạch nương, nhưng mà
không có thấy rõ hình dáng ngạch nương ~~~” miệng mếu máo, bộ dáng rất
thất vọng.
“Bảo nhi nhớ nhà?” Trần Mục Phong hỏi, trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an, có cảm giác nếu nàng nhớ ra thì sẽ biến mất.
“Vâng, ta nhớ ngạch nương của ta. Đại ca, huynh không biết nhà của ta ở nơi nào sao?” Bảo nhi nhìn Trần Mục Phong, vẻ mặt đáng thương như là
con chó nhỏ bị vứt bỏ.
Trần Mục Phong lắc đầu, “Đại ca cũng không biết.”
Bảo nhi ôm chăn ngồi dậy nhìn cửa sổ, “Đến lúc nào ta mới có thể nhớ
ra đây? Ngạch nương thật ngốc, lâu như vậy mà không tìm được ta.”
“Bảo nhi!” Trần Mục Phong nhìn vẻ mặt cô đơn của Bảo nhi trong lòng có chút khó chịu.
“Đại ca, huynh nói có phải ngạch nương ta không cần ta hay không, cho nên người cũng không tìm ta?” Bảo nhi hỏi, tiếp tục nhìn cửa sổ như cũ.
“Không đâu.” Trần Mục Phong nói.
“Ta cũng nghĩ vậy, tiểu hài tử khả ái như ta đây sao có ai không
thích chứ?” Bảo nhi vừa cười vừa nói, lại khôi phục bản chất kiêu ngạo.
“Ngủ không được, đại ca, chúng ta đi ra ngoài nhìn xem tuyết rơi nhiều
chưa có được hay không?”
Mặc dù Bảo nhi dùng câu hỏi, có điều động tác lại nhanh nhẹn mang
giày nhảy xuống đất, cả áo ngoài cũng không thèm mặc đã chạy ra mở cửa.
“Woa! Đại ca huynh mau đến xem, tuyết thật lớn nha! Chúng ta đắp
người tuyết đi!” Bảo nhi hăng hái chạy ra cửa phòng đến trong viện chơi
tuyết.
Trần Mục Phong lắc đầu, đến trong viện lôi Bảo nhi trở về, mới đứng
một chút mà tay nàng đã lạnh ngắt, một tay vẫn còn nắm quả cầu tuyết
không chịu vứt bỏ.
“Ngày mai hãy chơi, tuyết sẽ không tan mất.” Trần Mục Phong cau mày nói.
Bảo nhi bất đắc dĩ gật đầu, lại khoác chăn dựa vào bên cửa sổ.
“Nhìn cái gì?” Trần Mục Phong nhìn Bảo nhi, thấy trên song cửa giấy đã xuất hiện một cái lổ nhỏ, bất đắc dĩ miệng khẽ cười.
“Phù thủy bay ~~~