pacman, rainbows, and roller s
Đâm Lao Phải Gả Theo Lao

Đâm Lao Phải Gả Theo Lao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325023

Bình chọn: 10.00/10/502 lượt.

hi phân phó.

“Vâng, Đại thiếu nãi nãi.” Cung Trúc Uẩn đáp ứng đi trải giường, xong xuôi liền đứng qua một bên.

Bảo nhi để cho Tiểu Dung hầu hạ rửa mặt, rời khỏi y phục đi vào ổ

chăn, thấy Trần Mục Phong còn ngồi, Bảo nhi liền vừa cười vừa nói: “Đại

ca, huynh không ngủ sao? Ta đây …ngủ trước, một hồi không được đánh thức ta nha.” Nằm xoay lưng về phía hắn.

“Ngươi … đi ra ngoài trước đi!” Trần Mục Phong là nói với Cung Trúc Uẩn. Cung Trúc Uẩn gật đầu đi ra ngoài.

Nàng vừa đi, Bảo nhi liền không cao hứng ôm chăn ngồi dậy đi đến

giường của mình nằm xuống ngả đầu ngủ, cũng không thèm nói chuyện với

Trần Mục Phong.

“Bảo nhi!” Trần Mục Phong gọi nàng.

“Ngủ rồi.” Bảo nhi nói.

“Bảo nhi!” Thanh âm gần bên tai nàng.

“Huynh không đi tiễn nàng sao? Trời tối, đường trơn, tuyết lại lớn.” Bảo nhi nói.

“Ngày mai ta cho người đưa Trúc Uẩn đến tây khê biệt viện.” Trần Mục Phong nói.

“Không tốt nha? Biệt viện lạnh như vậy, người ta chính là vì huynh mới cam tâm làm nô tỳ.” Bảo nhi quay đầu lại.

“Đại ca nói sẽ không lấy nàng, Bảo nhi.” Trần Mục Phong nhìn Bảo nhi, nàng đang liếc mắt trừng mình.”Bảo nhi, đại ca đáp ứng muội, sẽ mau

chóng mang Trúc Uẩn gả đi ra ngoài, muội không cần làm khó nàng.”

“Huynh rất kỳ quái nha Trần đại thiếu gia, như thế nào là ta làm khó

nàng? Chính nàng ta nguyện ý làm nô tài -, hơn nữa ta cũng cho nàng làm

việc nhẹ, cũng không có đánh nàng mắng nàng, huynh nói ta như thế nào

làm khó nàng?” Bảo nhi ngồi dậy, trạo quai hàm nhìn Trần Mục Phong.

“Bảo nhi tại sao không thích Trúc Uẩn?” Trần Mục Phong có chút đau đầu.

“Vậy huynh thích quả hồng sao?” Bảo nhi bỉu môi hỏi.

Trần Mục Phong – mặt lập tức trầm xuống.

“Ta không thích nàng giống như huynh không thích quả hồng.” Bảo nhi

nói, một bộ dáng đương nhiên: “Trần đại thiếu gia, huynh không phải là

sợ hãi nhìn thấy nàng chứ? Hay tình cũ khó quên? Không sao, huynh nói

thẳng ra là được, dù sao ta cũng đáp ứng cho nàng vào cửa .”

“Muội —— Bảo nhi, không nên nói bậy.” Trần Mục Phong nói, trong lòng tức giận.

“Ta muốn đi ngủ, không muốn nói chuyện với huynh.” Bảo nhi trở người che kín đầu lại.

“Bảo nhi, chuyện đại ca đáp ứng đại ca sẽ làm được.” Trần Mục Phong

thở dài nhìn nha đầu này cuộn chặt trong chăn thành một cục, nàng gần

đây tính tình càng ngày càng kém, giống như muốn đốt pháo.

“Hừ, nghe nói mùa đông lạnh không có đồ ăn, chó sói sẽ xuống núi ăn

thịt người nói dối.” Thanh âm Bảo nhi buồn bã -, hung tợn -.”Huynh phải

cẩn thận nha!”

“Bảo nhi ~~~ ngủ đi!” Trần Mục Phong đứng dậy đến bên cạnh bàn ngồi xuống.

Ngày hôm sau Bảo nhi dậy muộn, Trần Mục Phong đã rời đi. Bảo nhi đang rửa mặt, Cung Trúc Uẩn bưng nước trà đi vào, yên lặng đặt lên bàn.

Bảo nhi đảo ánh mắt, “Tiểu Dung, ngươi dọn dẹp đồ của đại ca một

chút, trong phòng cũng quét dọn sạch sẽ, từ hôm nay trở đi, Cung Hỷ đi

theo ta đi.”

“Vâng, Đại thiếu nãi nãi.” Tiểu Dung đáp, cảm thấy hơi khó hiểu.

“À, được rồi, mang chăn cầm lại trên giường đi thôi! Giường nhỏ thật đúng là không thoải mái.” Bảo nhi nói.

“Vâng, Đại thiếu nãi nãi.” Tiểu Dung đáp.

“Tốt lắm, các ngươi nhanh nhanh đi! Đun nước nóng, lúc về ta muốn dùng.” Bảo nhi phân phó sau đó nhìn Cung Hỷ: “Thay quần áo.”

Cung Trúc Uẩn gật đầu, cầm y phục lai, tay chân luống cuống mặc cho nàng.

“Ngươi không nói chuyện sao? Hay là ngươi sợ ta?” Bảo nhi tà tà nhếch nhếch khóe miệng.

“Ngài hiểu lầm rồi, Đại thiếu nãi nãi.” Cung Trúc Uẩn thấp giọng nói.

“Phải cười nhiều một chút đi, cuộc sống đẹp như vậy!” Bảo nhi vừa nói vừa đi ra ngoài, Cung Trúc Uẩn lập tức đi theo ở phía sau ra ngoài.

Tới Tùng Duyên Viện, trừ Trần Mục Vũ tất cả mọi người ở đó. Bảo nhi

cười hi hi thỉnh an mọi người. Cung Trúc Uẩn cởi áo khoác cho nàng.

“Nha đầu Tiểu Dung bị bệnh?” Trần phu nhân nhìn Cung Trúc Uẩn, hõi Bảo nhi.

“Không có, con cho nàng thu thập đồ, Tiểu Dung thận trọng, con yên tâm.” Bảo nhi cười đáp.

Trần phu nhân gật đầu. Trần Mục Vân nhìn Bảo nhi, suy nghĩ một chút rồi cúi đầu cười.

“Nương, hôm nay con muốn đi ra ngoài có được không?” Bảo nhi hỏi.

“Mua đồ gì? Bảo người hầu đi là được, ngoài trời lạnh lắm, con bị nhiễm lạnh thì làm sao bây giờ?” Trần phu nhân nói.

Bảo nhi đi tới bên người nàng nói nhỏ nói một hồi, Trần phu nhân

cười: “Đi thôi!” Sau đó nhìn Trần Mục Phong: “Mục Phong a, con đưa Bảo

nhi đi.”

“Vâng.” Trần Mục Phong đơn giản đáp.

Mới sáng sớm Bảo nhi đã tươi cười, Trần Mục Phong lại bắt đầu thấy đau đầu, có cảm giác hình như là Bảo nhi có âm mưu.

Ngồi ở trên xe ngựa, Bảo nhi dựa vào Trần Mục Phong, nói tay lạnh bảo Trần Mục Phong làm cho tay nàng ấm lên, Trần Mục Phong nhăn mặt cau

mày, cũng mặc cho nàng cầm tay mình, cũng có chút lạnh.

“Muốn mua cái gì?” Trần Mục Phong hỏi, nghiêng đầu hỏi Bảo nhi.

“Không mua cái gì, dâng hương.” Bảo nhi vừa cười vừa nói.

“Dâng hương?” Trần Mục Phong buồn bực.

“Vâng, đi Linh Ẩn tự dâng hương. Vừa lúc đi xem phong cảnh một chút a.” Bảo nhi vừa cười vừa nói.

“Quậy phá.” Trần Mục Phong đánh giá, trời lạnh như vậy, đi Linh Ẩn tự cái gì.

“Dù sao đều là đi ra ngoà