Duck hunt
Đàn Hương Hình

Đàn Hương Hình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323424

Bình chọn: 8.00/10/342 lượt.

bật thềm rồi lăn vào trong sân nhà tui. Cái đầu cha tui quanh quẫn trong sân, con chó chạy theo chỉ rình đớp, nhưng đầu cha tui rất có kinh nghiệm, mấy bận chó sắp đớp trúng liền bị đuôi sam lúc nàu

duỗi thẳng như một ngọn roi quật vào mắt, lại thoát. Đầu cha tui lăn lóc trong sân, một con nòng nọc bơi trong nước, cái đuôi sam dính sau ót,

đó là đuôi của con nòng nọc…

Tiếng mõ và thanh la của canh tư kéo tui ra khỏi mộng mị. Mồ hôi đầy mình, tui như một quả tim, một đống

những quả tim đập loạn xạ. Bố chồng tui vẫn đang đếm những hạt đậu, lão

già, giờ tui mới hiểu sao mọi người sợ lão. Người lão thoát ra một làn

khí, lạnh, rất xa vẫn cảm nhận được. Căn buồng hướng tây mà mới có nửa

năm đã lạnh lẽo như nhà mồ, mèo cũng không dám chui vào bắt chuột. Tui

không dám vào căn buồng, bước chân vào là nổi da gà. Những lúc rỗi rãi,

Tiểu Giáp vào buồng chơi, vào là xoắn lấy ông bố của hắn đòi kể chuyện,

chẳng khác một đứa trẻ lên ba. Ngày tam phục, hắn dứt khoát ở lì trong

buồng bố, không thèm về nhà ngủ cùng tui, hắn coi bố là vợ, và tui là bố hắn. Đề phòng thịt không bán hết bị ôi, hắn treo thịt lên đầu thượng

lương, ai bải hắn ngốc? Ai bảo hắn không ngốc? Đôi khi bố chồng ra phố,

chó dữ mấy cũng rúc trong xó nhà, ư ử như bị chọc tiết. Huyền thoại về

lão càng li kì. Người ta nói rằng lão sờ vào cây liễu trên phố, cây liễu rung lên bần bật, lá thảng thốt xào xạc. Tôi nghĩ tới Tôn Bính cha tôi. Cha ơi, lần này thì to chuyện rồi, chẳng khác An Lộc Sơn tằng tịu với

Quí phi nương nương, chẳng khác Trần Giảo Kim cướp mất hoàng cương của

vua Tuỳ, lành ít dữ nhiều, khó mà sống sót! Tui nghĩ tới quan lớn Tiền

Đinh, tiến sĩ xuất thân, ngũ phẩm tri huyện hàm tri phủ, quan phụ mẫu,

cha nuôi của tuii, cái đồ tráo trở khôn như rận! Tục ngữ có câu, đánh

chó ngó chùa! Oâng không nể mặt con gái nuôi ba năm trên giường hầu hạ

ông, cũng không nhớ đã uống bao nhiêu bình hoàng tửu hâm nóng, ăn bao

nhiêu bát thịt cầy béo, nghe bao nhiêu khúc Miêu Xoang! Rượu nồng, thịt

béo, con gái nuôi nằm têng hênh trên giường, thưa ông lớn, tui hầu hạ

ông, khiến ông khoan khoái hơn đương kim Hoàng thượng! Tui đem tấm thân

nuột nà hơn lụa Tô Châu, ngọt hơn dưa mật vùng Quan Đông, để ông tận

hưởng bao nhiêu lần đắc đạo, bao nhiêu lần lên tiên! Vậy mà vì sao ông

không tha chatui một lần? Vì sao ông cấu kết với bọn giặc Đức bắt giữ

cha tui, đốt phá làng mạc bọn tui? Nếu biết ông là người bạc tình bạc

nghĩa, thì chẳng thà tui đổ rượu xuống vại nước tiểu, quẳng thịt chó cho lợn ăn, hát cho bức tường nghe, tấm thân tui chẳng thà cho chó nó đ…

Một đợt mõ dồn dập, trời đã sáng. Tui bước xuống giường, mặc quần áo mới,

lấy nước rửa mặt, thoa phấn tô son, xức tóc bằng dầu quế. Tui vớt từ

trong nồi chiếc đùi chó đã ninh dừ, gói lại bằng là sen khô, bỏ vào làn

rồi xách làn đi ra cổng, đối mặt với vầng trăng đã ngả về tây, men theo

con đường lát đá xanh, lên huyện dò động tĩnh. Từ khi cha tui bị giam,

ngày nào tui cũng lên, nhưng không sao gặp được quan huyện! Tiền Đinh,

đồ giòi bọ, ngày thường không đem rượu thịt lên là ông lại sai thằng

khốn Xuân Sinh xuống ngục, giờ thì ông trách mặt, không gặp tui. Oâng

còn cho trạm gác trước cổng đường. Thường ngày, lính hoả mai, lính cung

mỏ của ông trông thấy tui là vồn vã, chỉ thiếu nước quì xuống mà bái

tui, vậy mà bây giờ chúnh vênh mặt lên, ra oai với tui. Oâng lại còn cho bốn tên lính Đức bồng súng tây đứng trước nha môn, tui xách làn đi qua, chúng dám chĩa súng vào ngực tui. Mặt chúng hầm hầm, răng nghiến ken

két, xem ra không phải chuyện đùa! Tiền Đinh, nhà ngươi là Hán gian

thông lưng với nước ngoài, bà mà nổi điên lên, bà sẽ về tận kinh thành

tố cáo nhà ngươi! Bà tố ngươi ăn quịt thịt chó, tố cáo ngươi chiếm đoạt

gái có chồng! Tiền Đinh, bà sẽ liều thân như chẳng có, lột cái mã bên

ngoài của nhà ngươi, bắt ngươi lộ ngyên hình kẻ bạc tình!

Tui khoác

làn, rời cổng huyện vì chẳng biết làm gì hơn, nghe thấy tiếng cười nhạt

của bọn sâu bọ đang đứng gác sau lưng. Thằng Hổ kia, mi là đồ vong ơn

bội nghĩa! Mi đã quên cái cảnh mi và lão già cha mi quì xuống lại bà rồi sao? Nếu không có bà nói cho một câu, thì cái đồ bán giầy cỏ nghèo rớt

mồng tơi như mi làm sao được bổ sung vào đội hỏa mai của huyện? Lại còn

thằng Thuận, mi là tên ăn mài, mùa đông tháng giá rúc vào bếp lò để khỏi chết cóng, không có bà xin cho mi thì mạc kiếp cũng không thể trở thành cung thủ! Vì chuyện của bọn mi mà bà phải cho Tuần kiểm Lý Kim Báo hôn

miệng sờ mông, cho Điển sử Tô Lan Thông sờ mông hôn miệng, vậy mà các

ngươi dám cười nhạo bà. Bọn chó mà các ngươi xem người chẳng vỡ, đợi khi công việc hòm hòm, bà sẽ xé xác các ngươi ra!

Bỏ lại cái chuyện chết tiệt sau lưng, tôi men theo con đường lát đá xanh, về nhà.

Cha ơi, cha chẳng bao giờ là con người đứng đắn, bỏ rơi một lúc bốn năm

chục con người! Sao cha không lo cho tốt cái gánh hát của cha, mà đi

khắp hang cùng ngõ hẻm, hát về những đế vương khanh tướng, sắm những vai tài tử giai nhân, lường gạt những gái trai mê hát, kiếm những đồng tiền nhỏ