
yện này liên quan đến đường sắt.
- Cậu cả thông minh! – Ông Hai hạ giọng, vẻ bí mật – Chuyện này không
được nói lung tung. Người Đức dùng đuôi sam lót đường ray, mỗi thanh ray là một đuôi sam, mỗi đuôi sam là một linh hồn, mỗi ling hồn là một
người đàn ông khỏe mạnh. Các vị thử nghĩ coi, xe lửa là một đống sắt
nặng hàng chục vạn cân, nó không uống nước, không ăn cỏ, vậy mà chạy
băng băng! sức mạnh ấy từ đâu mà ra? Các vị thử nghĩ xem.
Mọi
người ngớ ra, im như thóc. Các ấm siêu trong bếp rít còi lanh lảnh. Mọi
người linh cảm có cái gì đó cực kỳ khủng khiếp ấy sắp xảy ra, gáy lạnh
toát, hình như có cái kéo rình mò phía sau lưng.
Giữa lúc mọi
người đang lo lắng cho cái đuôi sam sau gáy, chú giúp việc ở hiệu thuốc
trên trấn hớt hải chạy tới, thở hồng hộc, nói đứt quãng:
- Bác
chủ quán… không hay rồi… Ông chủ sai cháu báo bác biết, kỹ sư Đức đang
làm nhục bác gái trên trấn… Ông chủ bảo bác lên ngay, để muộn lôi thôi
to!
Tôn Bính thất kinh, đánh rơi cái ấm, nước sôi bắn tung tóe,
hơi nước mù mịt. Tiếp theo là lửa giận bừng bừng đốt cháy toàn thân.
Khách hàng đều nhìn thấy cái cằm đầy những sẹo của ông co giật dữ dội,
vẻ mặt thanh thản vỗ cánh bay đi, ở lại là bộ mặt hung thần ác quỉ. Tay
phải tì mặt quầy, dướn mình lên như chuẩn bị bay, ông vọt ra đường,
thuận tay vớ lấy cây gập chèn cửa bằng gỗ táo.
Khách uống trà
cũng bị kích động, ồn ào như vỡ chợ. Mọi người đang bàng hoàng về chuyện chuyện cắt đuôi sam, đột nhiên được tin người Đức hạ nhục phụ nữ Trung
Quốc, thế là nỗi sợ biến thành cơn giận. Sự bất bình chất chứa bấy nay,
từ khi người Đức làm đường sắt Giao – Tế, cuối cùng trở thành hận thù.
Tính khì người Cao Mật tiềm ẩn trong mỗi con người bùng nổ, lửa giận
bừng bừng, bất kể sống chết, gầm thét chạy theo Tôn Bính ra chợ.
Tôn Bính chạy dọc theo phố hẹp, gió thổi hai bên tai ù ù. Ông cảm thấy máu
dồn hết đỉnh đầu, vì vậy tai ong ong, mắt mờ đi. Những người trên đường
đều như hình nhân bằng giấy, ngả ngiêng trước luồng gió do ông chạy như
điên gây ra. Từng khuôn mặt méo mó lướt qua bên vai ông. Ông trông thấy
một đám người quây thành vòng tròn trên khoảnh đất trống giữa hiệu thuốc Tế Sinh Đường và hiệu tạp hóa Lý Cẩm Ký, không nhìn thấy giữa vòng tròn có gì, nhưng nghe rõ tiếng la đến khản giọng của vợ và tiếng gào khóc
của thằng Bảo con Vân. Ông gầm lên một tiếng như hổ gầm, như sói hú. Ông giơ cao cây gậy gỗ táo màu đỏ sẩm xông tới như một con thú nổi khùng.
Mọi người dãn ra, nhường đường cho ông. Ông trông thấy tên kỹ sư Đức
cẳng như cẳng sếu, đầu như mõ chùa, một tên đứng trước, một tên đứng sau sờ soạng vợ ông. Vợ ông dùng hai cánh tay che chắn, đỡ gạt rối cả lên,
nhưng che được ngực thì hở mông, che được mông thì hở ngực. Bọn kỹ sư
Đức cánh tay lông lá, đỏ au, dẽo như chân bạch tuộc, khó mà tránh. Mắt
chúng chớp chớp, xnah như mắt mèo. Mấy tên cùng hội với hai tên này vỗ
tay tán thưởng. Thằng Bảo và con Vân của ông lê la dưới đất gào khóc.
Ông gầm lên một tiếng như con mãnh thú bị trọng thương, cây gậy gỗ táo
rắn như thép nguội kéo theo làn gió đỏ sẫm, đập vào sau ót tên kỹ sư Đức lưng quay về phía ông, đứng lom khom, hai tay đang thọc trong đũng quần của vợ ông. Ông nghe thấy một tiếng “bịch” khi cây gậy đập vào gáy hắn, và cổ tay ông rung chuyển. thân hình tên kỹ sư dướn lên một cái rất kỳ
quặc rồi mềm nhũn, nhưng hai tay hắn vẫn thọc trong đũng quần vợ ông.
Thân hình cao to của tên kỹ sư đè lên Đào Hồng. Tôn Bính trông thấy rất
nhiều máu đỏ sẫm chảy trên đầu tên kỹ sư Đức và ngay lập tức ngửi thấy
mùi tanh nồng. Ông còn thấy tên Đức bóp vú vợ ông vừa nãy mặt mày nhăn
nhở, giờ miệng há hốc như quỷ sứ. Ông rất muốn vụt tiếp tên ấy, nhưng
hai cánh tay rã rời, cây gậy rơi xuống đất. Cú đập chí mạng vừa rồi,
tiêu hao hết sức lực ông. Nhưng ông nhìn thấy sau lưng một rừng khí
giới, đòn gánh có, cuốc xẻng có, cán chổi có, nhiều nhất là nắm đấm.
Tiếng hò đáng inh tai nhức óc. Một số công nhân làm đường và hai tên Đức khác vội dìu tên kỹ sư sợ đến đờ đẫn thất thểu bỏ chạy, để lại tên Đức
bị đánh vỡ sọ giữa đám người.
Tôn Bính đứng ngây ra một lúc rồi
cúi xuống, cố lật tên Đức sang bên. Tên này vẫn co giật một cách kỳ
quặc. Hai tay hắn thọc trong quần của vợ ông dài như rễ của cây cổ thụ,
kéo mãi mới ra hết. Lưng vợ ông dính đầy máu tên Đức. Ông lợm giọng, chỉ muốn nôn, thậm chí quên cả kéo vợ dậy, vợ ông phải tự làm lấy. Tóc rối
bù, khuôn mặt hơi gầy bê bết bùn đất, xấu đi một cách đáng sợ. Nàng vừa
khóc vừa sà vào lòng ông, nhưng ông chỉ nghĩ đến chuyện nôn ọe, không
còn hơi sức ôm lấy nàng. Đột nhiên, vợ ông nhào ra khỏi lòng ông, chạy
đến chỗ hai con đang gào khóc. Nàng đứng đó, nhìn không chớp mắt tên Đức co giật từng cơn.
Đứng trước thân hình tên Đức như một con rắn
chết, ông mơ hồ cảm thấy đại họa sắp tới gần. Nhưng trong lòng ông, công lý đang lên tiếng biện hộ cho ông: chúng tròng ghẹo vợ tui, tay chúng
đã thọc vào đũng quần của vợ tui. Chúng đã làm tổn thương con cái tui.
Do vậy tui mới đánh hắn. Nếu như hắn thọc tay vào đũng quầ