XtGem Forum catalog
Đàn Hương Hình

Đàn Hương Hình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324421

Bình chọn: 9.5.00/10/442 lượt.

Ông lớn bảo rằng,

“xướng ca vô loài”, người đứng đắn không ai làm nghề này. Ông lớn thưởng cho cha đĩnh bạc năm mươi lượng, cha giải tán cái gánh hát đi, mở một

cửa hiệu nhỏ.

Ông tức lộn ruột, định ném trả đĩnh bạc để tỏ rõ

khí phách của người dân Đông Bắc Cao Mật, nhưng khi tay chạm vào thỏi

bạc mát lạnh, ông lại không nỡ quẳng nó đi.

- Con gái, đĩnh bạc này không phải trong chì ngoài thiếc đấy chứ?

- Cha nói gì bậy bạ thế? – Mi Nương giận tím mặt – Chuyện giữa cha và mẹ

tui, đừng tưởng tui không biết. Cha sống phóng đãng đã quen, khiến mẹ

tui uất mà chết, tui suýt nữa cũng bị con lừa cắn chết! Tui suốt đời hận cha! Nhưng vì không thể đổi cha này lấy cha khác, dù oán hận đến mấy

thì cha vẫn là cha. Trên đời này nếu có một người thành tâm mong cha tốt lên, người đó chính là tui. Cha nên nghe lời khuyên của ông lớn Tiền,

kiếm nghề đứng đắn mà làm, xem ai hợp ý mình thì cưới, sống yên lành lấy dăm năm.

Tôn Bính cầm đĩnh bạc trở về vùng Đông Bắc Cao

Mật, dọc đường, lúc giận cành hông, lúc ngượng chín mặt. Gặp người đi

đường, ông lấy tay áo che miệng, sợ người ta trông thấy cái cằm máu

loang lổ. Khi về gần đến nhà, ông dừng lại bên sông Tang Mã, làn nước

phẳng như gương, ông nhìn thấy khuôn mặt xấu xí đầy nếp nhăn, tóc mai đã điểm sương, gần như một ông lão. Ông thở dài, nén đau, vốc nước rửa mặt rồi đi về nhà.

Tôn Bính giải tán gánh hát. Trong gánh có đào

Hồng, mồ côi, với ông vốn đã già nhân ngãi non vợ chồng, nhân dịp này,

nhờ người mai mối, chính thức cưới. Tuy tuổi tác có chênh lệch khá xa,

nhưng vẫn đẹp đôi. Vợ chồng dùng số bạc ông lớn cho, mua một cơ ngơi

trên phố, sửa sang đôi chút, mở một quán trà. Mùa xuân năm ngoái, Đào

Hồng đẻ sinh đôi, một trai một gái, đại hỉ. Tiền đại nhân sai người đem

lễ vật đến mừng: Một đôi kiềng cổ, mỗi chiếc hai lượng. Chuyện này kinh

động vùng Đông Bắc Cao Mật. Người đến mừng rất đông, bốn mươi mâm mới

đủ. Người ta đồn mảnh với nhau, rằng quan huyện là chàng rể một nửa của

Tôn Bính, Tôn Mi Nương là quan bà một nửa. Lúc đầu nghe nói vậy, ông cảm thấy nhục nhã, dần dà cũng bỏ ngoài tai. Râu không còn, trước như con

ngựa bất kham trụi bờm trụi lông đuôi, uy phong đã mất mà trái tính cũng đỡ, khuôn mặt ngang tàng xưa kia, nay hiền hòa, bóng nhẫy. Tôn Bính bây giờ đang sống hạnh phúc và yên ổn. Mặt đỏ au, tính nết hiền hòa, đúng

là một hương thân.

Khoảng nửa buổi, khách đông. Tôn Bính cởi áo

dài bông, chỉ mặc một áo chẽn, khăn mặt vắt vai, tay xách bình trà cổ

cao, chạy tới chạy lui, bận rộn toát mồ hôi. Ông vốn hát giọng cao. Giờ

đây, vận dụng nghệ thuật sân khấu vào công việc làm ăn, giọng ông lên

bổng xuống trầm, bước chân ông như nhảy như múa. Chân tay nhanh nhẹn,

động tác chuẩn xác, nhất cử nhất động, tiết tấu phân minh. Bên tai ông,

hình như có dàn đệm của đàn Miêu, tì bà và sáo trúc. Lâm Xung bỏ trốn

trong đêm, Thất không trảm, Phong ba đình, Thường Mậu khóc mèo… Ông pha

trà, thêm nước, chạy tới chạy lui, quên hết những việc khác, hạnh phúc

trong lao động. Sân sau, ấm nước sôi rít lên lanh lảnh. Ông vội chạy vào lấy nước. Chú giúp việc Thạch Đầu tóc đầy bụi than, mặt nhem nhuốc, do

vậy hàm răng càng trắng. Thấy chủ vào, chú càng ra sức kéo bễ. Trên bốn

bếp lò là nước sôi bắn xèo xèo xuống bếp, khói trắng bốc lên, mùi thơm

xộc vào mũi. Đào Hồng vợ ông, mỗi tay dắt một đứa lẫm chẫm tập đi, đòi

lên chợ chơi. Bọn trẻ vui cười, mặt tươi như hoa. Đào Hồng bảo:

- Con Bảo, con vân chào cha đi!

Hai đứa trẻ lúng búng chào cha. Ông đặt ấm xuống, lau tay bằng vạt áo, bế

hai đứa trẻ lên, dùng cái cằm đầy sẹo thơm lên má chúng. Mặt chúng có

mùi sữa. Bọn trẻ cười như nắc nẻ, ông cảm thấy mật ngọt đang tan trong

người. Ngọt đến cực điểm thì có vị chua. Bước chân ông càng thanh thoát, ứng đối khách cười sang sảng. Nét mặt tươi cười của ông, người khó tính đến mấy cũng phải thừa nhận rằng, ông đang hạnh phúc.

Tranh thủ một phút rỗi, Tôn Bính tựa quầy châm tẩu thuốc, rít một hơi thật dài.

Từ khung cửa mở rộng, ông trông thấy vợ dắt hai con hòa vào dòng người,

đi về phía chợ.

Một người tai to mặt lớn, vẻ phú quí ngồi trước bàn bên cạnh cửa sổ. Ông ta tên là Hiếu Cổ, tự Niệm Tổ, người ta

gọi ông là Hai Trương. Ông Hai Trương tuổi ngoài năm mươi, mặt hồng hào, khí sắc cực tốt. Chiếc mũ quả dưa bằng đoạn màu đen chụp trên cái đầu

tròn xoay, mặt trước mũ đính vào viên ngọc lục hình chữ nhật. Ông Hai là người học rộng ở vùng Đông Bắc Cao Mật, mua chức giám sinh, từng xuống

Giang Nam, từng lên biên giới phía bắc, tự khoe rằng, đã từng một đêm

nhất dạ phong lưu với kỹ nữ nổi tiếng Bắc Kinh Trại Kim Hoa. Chuyện

thiên hạ, chỉ cần mào đầu, không có chuyện nào ông không biết phần đuôi. Ông là khách hàng quan của quán trà Tôn Ký, chỉ cần ông ngồi vào ghế là nói hết phần của những người khác. Ông Hai bê bát trà lên, mở nắp, dùng ba đầu ngón tay gạt bọt sang một bên, thổi phù một cái, nhấp một ngụm

nhỏ, chép chép miệng, nói:

- Ông quán, sao trà hôm nay nhạt thế?

Tôn Bính vội gõ tẩu, lon ton chạy tới:

- Thưa ông Hai, đây là trà Lon