
đứng lên, phủi cỏ bám đít quần, sửa lại tóc, men theo con đường nhỏ đi về nhà.
Khi đi qua vùng đất trũng đầy nước, tâm trạng
thảnh thơi của nàng lại biến đổi. Nàng trông thấy một cặp cò trắng đứng
trong đầm, mặt nước phẳng như gương. Chúng không nhúc nhích, có lẽ chúng đứng ở đó đã một ngàn năm. Chim mái gác đầu lên lưng chim đực, chim đực ngoái đầu lại nhìn vào mắt chim mái. Cặp tình nhân này nhìn nhau mà
không nói, im lặng tận hưởng giây phút ngọt ngào. Đột nhiên, có thể
chúng đang đợi nàng để trình diễn một màn đặc biệt: chúng vươn cao cần
cổ, giang rộng đôi cánh có lông vũ đen và trắng xen kẽ, rồi kêu lên lảnh lói, ra sức mà kêu để bầy tỏ nhiệt tình chào đón nàng. Chúng vừa kêu
vừa ngoắc cổ vào nhau, cổ dài và linh hoạt như cổ rắn. Chàng ngoắc vào
nàng, nàng ngoắc vào chàng, quay cuồng, xoắn xít, buộc chặt sợi dây
tình! Xoắn nữa, xoắn nữa, như không bao giờ chặt, như không khi nào
dừng. Rồi thì chúng cũng rời nhau ra, nhìn nhau âu yếm, chải lông cho
nhau từ đầu đến chân, một cái cũng không bỏ sót… Màn trình diễn của hai
con cò khiến Mi Nương ứa nước mắt. Nàng nằm sắp, tưới đẫm cỏ bằng nước
mắt, vỗ mặt đất bằng nhịp đập của con tim. Nàng hết sức xúc động, cầu
khẩn: Trời ơi, ông trời ơi! Ông hãy biến tui thành con cò, cũng biến ông lớn Tiền thành con cò! Người chia ra cao thấp sang hèn, chim chóc thì
nhất loại bình đẳng. Ông trời hãy khiến cổ tui ngoắc vào cổ ông lớn, bện thành dây tơ hồng! Cho tui được thơm khắp người ông lớn. Tui cũng mong
được ông lớn thơm khắp người tui. Tui chỉ muốn nuốt chửng ông, tui cũng
mong được ông ăn thịt tui. Ông trời ơi, xin ông cho tui và ông lớn, cổ
thì xoắn lấy nhau không bao giờ có thể gỡ ra, cánh thì giang ra như con
công xòe đuôi, hạnh phúc là ở đấy, tình nghĩa là ở đấy!…
Khuôn mặt nóng bừng của nàng giụi nát đám cỏ, hai tay nàng thọc sâu trong bùn, nhổ bật rễ cỏ lên.
Nàng đứng lên, đi về phía hai con có với tâm trạng như mê như say. Nụ cười
bừng sáng trên khuôn mặt còn dính màu vàng của đất và màu xanh của cỏ.
Nàng chìa tay, chiếc khăn lụa phất phơ trong gió. Nàng chỉ muốn bay ngay về huyện. Nàng lẩm bẩm: Cò ơi, cho tui xin một giọt máu của cò, tui
không tham, chỉ cần một giọt để tui thực hiện giấc mơ của tui. Cò ơi,
tui là cò, cò là ông ấy, để ông ấy hiểu tấm lòng của tui, cũng là tấm
lòng của cò. Để hai trái tim gắn bó không rời. Xin cò hãy san cho tui
một phần hạnh phúc của cò, phần nhỏ thôi, tui không dám xin nhiều. Cò
ơi, hãy thương tui – người đàn bà khô héo vì yêu này!
Hai con cò
bỗng sã cánh bỏ chạy, hai chân dài một cách kỳ quặc, không rõ vụng về
hay nhanh nhẹn. Bước chân chúng khuấy động mặt nước yên tĩnh, tạo nên
những vòng tròn đuổi nhau. Chúng tích lũy sức mạnh trong khi chạy, càng
chạy càng nhanh, nghe rõ tiếng chân chạy, những giọt nước li ti bắn lên. Cuối cùng, chân duỗi thẳng về phía sau, chúng cất cánh bay là là mặt
nước rồi đậu xuống phía bên kia đầm, chỉ còn nhỏ như hai chấm trắng. Hai chân Mi Nương lún trong bùn, nàng đứng như thể đã ở đó hàng ngàn năm,
càng lúc càng sâu, lún tới bẹn, cặp mông nóng hổi của nàng đã chạm nước
bùn mát lạnh…
Giáp Con ở đâu chạy tới, lôi nàng ra khỏi vùng lầy.
Nàng ốm một trận thập tử nhất sinh. Khỏi ốm, vẫn không dứt được nỗi nhớ ông
lớn Tiền. Bà đồng Lã lén đưa cho nàng một gói bột màu vàng nâu, giọng
thông cảm:
- Con ơi, Nàng Tiên Cáo thương xót con, sai ta đem đến cho con gói bột tình này. Uống đi!
Nàng nhìn gói bột hỏi:
- Bột gì đây, hở bà?
- Uống đi rồi ta sẽ nói cho con rõ, nó trước mất thiêng.
Nàng đổ bột vào bát, đổ nước sôi hòa tan, bịt mũi để khỏi phải ngửi cái mùi khó chịu, nàng uống cạn.
- Này con – bà Lã hỏi – Có thật con muốn biết đó là bột gì phải không?
- Thật.
- Vậy ta cho con rõ – Bà Lã nói – Ta hay mềm lòng, không muốn một cô gái
đẹp ngời ngợi như con bị tàn lụi, liền giở phép màu này ra. Nàng Tiên
Cáo không đồng ý sử dụng phép này, nhưng Nàng không còn phép nào khác.
Con trúng độc rất nặng. Đây là phương thuốc gia truyền của dòng họ ta,
chỉ truyền cho con dâu, không truyền cho con gái. Nói thật, bột con vừa
uống khi nãy là phân của người con đang yêu. Chính xác một trăm phần
trăm, không phải của bỡn đâu. Khó khăn lắm mới lấy được đấy. Ta dúi cho
Hồ Tư, người nấu bếp của quan huyện, ba xâu tiền. Hắn đánh cắp phân ông
lớn trong nhà xí cho ta. Ta phơi khô tán nhỏ, trộn với đậu đại hoàng,
toànn là những vị mạnh, trừ tâm hỏa. Phương thuốc này không được dùng
bừa bãi. Nàng Tiên Cáo bảo, dùng tà pháp sẽ tổn thọ, nhưng quả thật ta
thương con, chết sớm hai năm thì chết, không sao. Con ơi, uống thuốc này để con rõ một điều: Dù đàng hoàng như quan lớn Tiền thì phân vẫn thối!…
Bà Lã vừa nói xong, Tôn Mi Nương đã gập người mà nôn hết mật xanh đến mật vàng.
Sau trận đó, trái tim bị mỡ lợn làm cho lú lẫn của Mi Nương dần tỉnh ngộ.
Nàng tuy vẫn vấn vương quan lớn Tiền, nhưng không còn chết đi sống lại
nữa. Vết thương lòng tuy vẫn còn đau, nhưng đã kín miệng. Nàng ăn đã
biết ngon, muốn vào miệng biết mặn, đường vào miệng biết ngọt. Nàng dần
bình phục.