Polaroid
Đàn Hương Hình

Đàn Hương Hình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324432

Bình chọn: 9.5.00/10/443 lượt.

nh

công hay thất bại ông đều treo cổ tự tử. Vì ông biết, chuyến này con gái thành công hay không đều liên quan đến ông, chắc chắn ông lại vào nhà

giam. Ông đã từng bị giam, biết nó kinh khủng như thế nào, vì vậy thà

chết còn hơn.

Tôn Bính nằm rên giường suốt buổi, lúc ngủ lúc

thức, lúc nửa ngủ nửa thức. Khi nửa ngủ nửa thức, trong đầu ông lại tái

diễn hình ảnh kẻ giết người như từ trên trời rơi xuống, dưới ánh trăng

vằng vặc… Tên giết người cao to, chân tay thô mập, hành động nhanh nhẹn, như một con mèo đen khổng lồ. Khi đó, ông đang đi trong ngõ hẹp từ lầu

Mười Hương sang khách điếm họ Tào, mặt đường lát đá sáng lên như dưới

nước có trăng, lung linh cái bóng đổ dài của hắn. Rượu và gái của lầu

Mười Hương khiến ông ngất ngư, đến nỗi khi tên sát nhân “bụp” cái đứng

ngay trước mặt, ông cứ tưởng đó là ảo ảnh. Tiếng cười nhạt của hắn khiến ông sực tỉnh, theo bản năng, thò tay vào bọc lấy mấy đồng xu lẻ còn sót lại, ném xuống trước mặt. Tiền rơi lanh canh trên mặt đường, ông lè

nhè: “Anh bạn, tui là Tôn Bính, người Đông Bắc Cao Mật, kép hát kịch

Miêu Xoang, tiền bạc thì trả nợ phong tình hết rồi, hôm nào anh bạn đến

Đông Bắc, người anh em sẽ diễn một vở tầm cỡ đãi anh bạn…”. Người áo đen không thèm nhìn mấy đồng xu dưới đất, mà từng bước áp sát ông. Ông cảm

thấy khí lạnh toát ra từ con người này nên tỉnh hẳn rượu. Ông ý thức

được, đây không phải là tên trộm vặt kiếm mấy đồng xu, mà là một kẻ đang lùng sục kẻ thù. Trong đầu ông như đèn kéo quân, cố nhớ xem ai là kẻ

thù của mình, đồng thời lui dần vào một góc tối. Người áo đen lồ lộ dưới ánh trăng, đường nét khuôn mặt lờ mờ sau tấm mạng đen. Chiếc bao râu

buông lơi trước ngực đập vào mắt ông, một ý nghĩ lóe lên trong đầu, hình hài quan huyện lộ ra sau bộ đồ đen, như con tằm chui ra từ xác nhộng.

Cảm giác sợ hãi lập tức tan biến, chỉ còn lại sự căm thù và khinh bỉ.

Thì ra là ông lớn, ông nói, giọng khinh miệt. Người áo đen vẫn cười

nhạt, đồng thời nâng bao râu rũ một cái, làm như khẳng định ông đã đoán

đúng. Nói ra xem nào, ông lớn! Ông muốn gì ở tui? Nói xong, tôi nắm tay

lại, chuẩn bị quyết đấu với quan huyện cải trang kẻ đi đêm. Nhưng ông

chưa kịp ra tay, cằm dưới đã đau nhói, một nắm râu đã trong tay người áo đen. Tôn Bính gầm lên, nhằm người áo đen xông tới. Ông đã diễn trò đã

nửa đời người, nhào lộn; đấm đá trên sân khấu, tuy không thực sự là võ

công, nhưng thừa sức hạ một anh tú tài. Tôn Bính bừng bừng lửa giận,

hăng máu lên, nhảy xổ vào người mặc đồ đen. nhưng tay ông chưa chạm tới

người áo đen thì đã ngã ngửa, gáy đập phải đá, ngất lịm. Khi ông tỉnh

lại, người áo đen chặn chân trên ngực ông. Ông thở khó nhọc, nói: ông

lớn đã tha cho tui rồi kia mà? Sao lại… Người áo đen cười khẩy, vẫn

không nói câu nào, túm lấy chòm râu của ông giật mạnh, một nắm râu lại

đã trong tay hắn. Tôn Bính đau quá kêu thét lên. Người áo đen vứt túm

râu, cúi nhặt hòn cuội to bằng quả trứng, nhét gọn trong miệng Tôn Bính. Tiếp đó, bằng một động tác chính xác và mạnh, người ấy vặt sạch râu của ông. Khi Tôn Bính gượng dậy được, người áo đen đã mất hút, nếu cằm và

gáy không đau như cắt thịt, ông tưởng như mình đang ngủ mê. Ông dùng tay móc hòn đá ra, nước mắt nước mũi chảy giàn giụa. Ông trông thấy những

sợi râu của mình lăn lóc trên mặt đất như cỏ nước khô.

Lúc trời

sắp tối, con rể cười khơ khớ, quẳng cho ông cái bánh nướng, cười khơ khớ đi luôn. Đợi đến khi lên đèn, con gái mới về nhà. Dưới ánh sáng rực rỡ

của ngọn nến, con gái vui cười hỉ hả, chẳng có vẻ vừa đi giết người trở

về, cũng không có vẻ giết hụt trở về, mà in như vừa dự đám cưới. Ông

chưa kịp hỏi, con gái đã xịu mặt, nói:

- Cha nói bậy! Ông lớn

bạch diện thư sinh, tay mềm như bông, làm sao có thể che mặt làm đạo

tặc? Theo tui thì cha bị mấy con đã đổ cho nước đái ngựa, lú lẫn rồi,

mắt không phân biệt thực hư, đầu không phân nổi phải trái, mới nói bậy

bạ như thế. cha không nghĩ rằng, muốn vặt râu cha thì cần gì một ông tri huyện phải đích thân động thù? Lại nữa, nếu định vặt râu cha, thì khi

đọ râu, sao không để cha tự vặt? Việc gì phải xóa tội cho cha? Lại nữa,

câu nói bậy của cha, đủ để người ta công khai lấy mạng, cho dù không

định tội, cứ giam cho đến chết trong nhà giam, việc gì phải đọ râu cho

mệt? Cha ơi, cha cũng đã quẳng đi cái tuổi bốn nhăm năm mươi của cha

rồi, vẫn không bao giờ nghiêm chỉnh, tối ngày ngủ lang đi bụi, bắt gà

trộm chó, tui cho rằng, chính là người nhà trời vặt râu cha! Đó là trời

cảnh cáo cha. Nếu cha không sửa, lần sau sẽ vặt đầu cha.

Con gái nói như liên thanh, khiến Tôn Bính toát mồ hôi. Ông nghi ngại nhìn nét

mặt nghiêm chỉnh của con, nghĩ thầm: Lạ thật! Mười câu có đến tám câu

không phải là khẩu khí của nó. Vỏn vẹn trong một ngày, nó đã trở thành

người khác. Ông cười nhạt, hỏi:

- Mi Nương, thằng cha họ Tiền đã phù phép gì trên người con?

- Cha nói gì thế, cha còn là cha nữa không? – Mi Nương giận đỏ mặt – Ông

lớn Tiền là bậc chính nhân quân tử, gặp tui ông không thèm nhìn – Nàng

lấy trong bọc một thỏi bạc lớn, quẳng lên giường –