
t tiếng khóc thê thảm.
Mi Nương hớt hải trở về nhà, Giáp Con sán lại đòi trái cây. Nàng gạt Giáp
Con sang một bên, bước vào trong buồng, nhào lên giường nằm khóc. Giáp
Con đứng sau lưng, thấy nàng khóc cũng ồ ồ khóc theo. Nàng ngồi dậy, vớ
lấy cái cán chổi quật vào chân mình. Giáp Con sợ quá, giữ chặt tay nàng
lại. Nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vừa xấu vừa ngây ngô của Giáp
Con, bảo: Giáp Con, anh lấy dao gọt bớt chân đi cho tui. Cặp chân nhỏ của phu nhân như gáo nước lạnh giội lên đầu Mi Nương, nàng
tỉnh ra được mấy ngày. Nhưng ba lần gặp ông lớn, đặc biệt là ánh mắt
tình tứ của ông lớn, sự quan tâm của ông, với cặp chân nhỏ của phu nhân, mở đầu cho một cuộc phản kháng ngoan cường. Cặp chân nhỏ của phu nhân
mờ đi như ảo ảnh, còn ánh mắt và khuôn mặt đẹp đẽ của ông lớn thì ngày
càng rõ nét. Hình ảnh quan lớn Tiền đã choán hết trong đầu nàng. Nàng
nhìn một cái cây, cây đó lắc lư rồi biến thành quan lớn Tiền. Nàng trông thấy cái đuôi chó, cái đuôi phe phẩy rồi biến thành cái đuôi sam của
quan lớn Tiền. Nàng nhóm lửa ở bếp, trong ngọn lửa bập bùng có khuôn mặt tươi cười của quan lớn Tiền. Đi trên đường, nàng bỗng dưng đâm vào bức
tường. Thái thịt, nàng cứa đứt ngón tay. Nàng để cho nồi đầy thịt chó
cháy thành than mà không ngửi thấy mùi khét. Nàng nhìn vào cái gì, cái
đó liền biến thành quan lớn Tiền. Nàng nhắm mắt liền thấy liền cảm thấy
quan lớn Tiền đang đứng bên cạnh. Nàng có thể cảm thấy da buồn buồn vì
râu của ông lớn cọ vào. Đêm nào nàng cũng mơ thấy ông lớn và nàng có
quan hệ xác thịt. Trong giấc mơ, nàng hét toáng lên làm Giáp Con hoảng
sợ lăn xuống đất. Sắc mặt nàng tiều tụy, người nà gầy đi trông thấy,
nhưng cặp mắt thì sáng rực, đồng tử ươn ướt. Giọng nàng khàn đi một cách kỳ lạ. Nàng thường xuyên bật cười, tiếng cười trầm và rin rít mà chỉ
những người đang bị lửa dục thiêu đốt con tim mới cười như thế. Nàng
biết, nàng đã mắc bệnh tương tư nghiêm trọng. Nàng biết, tương tư là
loại bệnh đáng sợ, người đàn bà mắc phải bệnh này chỉ còn cách chung
chăn gối cùng người đàn ông mà mình tương tư, nếu không, huyết mạch sẽ
cạn khô, sẽ mắc bệnh lao, thổ huyết mà chết. Nàng không thể ngồi yên
trong nhà. Những việc trước đây lôi cuốn nàng, làm cho nàng thích thú,
như kiếm tiền, thưởng hoa đều trở nên vô vị. Vẫn rượu ngon ấy, nhưng bây giờ miệng cảm thấy nhạt thếch. Vẫn hoa đẹp ấy, nhưng bây giờ mắt thấy
nhợt nhạt. Nàng khoác làn trúc, trong làn có một đùi thịt cầy, ngày ba
bận lượn trước nha môn. Nàng hy vọng gặp được ông lớn khi ông ra ngoài,
không gặp được ông lớn thì trông thấy cỗ kiệu mui lợp nỉ xanh của ông
lớn cũng được. Nhưng, y như con ba ba lặn xuống vực, không một dấu vết
về ông lớn. quanh quẩn trước cổng, tiếng cười rin rít của nàng khiến đám lính gác vò đầu bứt tai. Nàng chỉ hận nỗi không thể ngó vào trong nhà
mà hét thật to, những gì cố nén trong lòng tuôn ra cùng với tiếng hét,
để ông lớn nghe thấy. Nhưng nàng chỉ dám lẩm bẩm:
- Ông thân yêu… gan ruột của tui… tui sắp chết vì nhớ ông đây! Ông làm ơn… hãy thương
tui… Ông như quả đào tiên! Ôi sao mà thèm! Thoạt nhìn đã yêu! Ba sinh
duyên nợ! Thèm ơi là thèm, thèm rõ dãi, quả chín trên cành cao, ẩn sâu
trong kẽ lá, kẻ nô tài giương mắt đứng trông, ngày đêm đợi và mong! Tình yêu đơn phương không đã thèm, nước miếng chảy ướt mèm! Biết khi mô quả
rụng, lay không rụng, ai người trèo lên.
Nàng cải biên lời tỏ
tình nồng cháy thành điệu Si (tình) của Miêu Xoang, hát mãi không chán.
Mặt đỏ bừng, mắt long lanh, như con thiêu thân múa lượn trước ánh đèn
sáng chói. Đám lính thấy nàng rực lửa, định kiếm chác ở nàng nhưng lại
sợ rách việc. Nàng quằn quại trong lửa đục, nàng giẫy giũa trong bể
tình. Rồi, nàng thấy mình thổ huyết.
Sự kiện ho ra máu vạch một
khoảng sáng trong đầu nàng. Người ta đường đường một tri huyện, một mệnh quan của triều đình, còn ngươi thì là gì? Con một anh kép hát, vợ một
tên đồ tể, một phụ nữ không bó chân! Người ta là trời cao, ngươi là đất
thấp, người ta là kỳ lân, ngươi là con chó hoang. Tình yêu đơn phương
chắc chắn không đơm hoa kết trái. Nha ngươi cạn kiệt tâm huyết vì người
ta, người ta đâu có biết? mà dù có biết, người ta chỉ cười khẩy, không
ghi nhận cái tình của nhà ngươi! Nhà ngươi tự giày vò đến chết, ngươi
chết là đáng lắm, chẳng ai thông cảm, chẳng ai hiểu ngươi, tất cả đều
cười giễu, chửi rủa ngươi. Người ta cười ngươi không biết trời cao đất
dày, cười ngươi không biết hai nhân ba là sáu! Người ta sẽ mắng ngươi là quân hoang tưởng, đũa mốc chòi mâm son, khỉ đòi hái mặt trăng, làn trúc đòi đựng nước, cóc muốn ăn thịt ngỗng trời! Tôn Mi Nương, hãy tỉnh lại
đi, hãy yên phận đi, hãy quên quan lớn Tiền đi! Trăng sáng đẹp thật đấy, nhưng không thể lôi trăng vào giường. Quan lớn tuyệt diệu đấy, nhưng là người trên trời! Nàng thề sẽ quên quan lớn Tiền, ông đã khiến nàng thổ
huyết. Nàng cấu vào đùi, châm kiam vào ngón tay, đấm vào đầu, nhưng quan lớn Tiền như một hồn ma, không sao rũ bỏ. Ông như bóng theo hình, gió
thổi không tan, nước rửa không sạch, dao chém không đứt