
ng lạnh như băng! Ngày xem mặt phu nhân đã tới gần, đám
phụ nữ trong thành bận rộn mua sắm phấn son, may quần may áo, làm như
chuẩn bị về nhà chồng, nhưng Tôn Mi Nương thì vẫn bàng hoàng, chưa quyết định nên đi hay không? Dù rằng, chỉ gặp nhau mới có hai lần, ông lớn
chưa hề nói nửa câu đường mật, nhưng nàng khăng khăng cho rằng, nàng và
ông lớn đã cảm thông, sớm muộn hai người sẽ là một cặp uyên ương. Khi
mọi người ra sức mà đoán về dung mạo của phu nhân, và vì thế mà bình
luận không dứt, thì mặt nàng đỏ bừng, làm như họ bàn tán về người trong
nhà nàng. Nàng quả thực cũng không rõ ràng hi vọng phu nhân đẹp như
tiên, hay xấu như quỉ dạ soa? Nếu là đẹp như tiên thì nàng đừng hòng tơ
tưởng! Nếu xấu như quỉ dạ soa thì buồn cho ông lớn! Nàng mong, đồng thời lại sợ cái ngày gặp mặt phu nhân quan huyện.
Gà gáy một, nàng đã tỉnh giấc, đợi mãi trời mới sáng. Chẳng còn bụng dạ nào thổi cơm, chẳng còn bụng dạ nào trang điểm. Nàng đi đi lại lại từ trong nhà ra ngoài
sân, từ ngoài sân vào trong nhà, ngay cả chàng Giáp Con ngốc nghếch chỉ
biết giết chó mổ lợn, cũng phát hiện nàng không bình thường. Giáp Con
hỏi:
- Vợ ơi, vợ làm sao thế? Ngứa bàn chân hay sao mà đi ra đi vào mãi thế? Nếu ngứa chân thì để tớ lấy xơ mướp cọ là hết ngứa.
Thế nào là ngứa bàn chân? Trong bụng bồn chồn, không đi lại không chịu
được! Nàng dấm dẳn nạt nộ Giáp Con, rồi ngắt một bông hoa lựu đỏ rực
trên cây lựu bên bờ giếng, thầm khấn: Nếu là chẵn thì đi gặp phu nhân,
nếu là lẻ thì không đi và cái tình với ông lớn cũng hết.
Nàng rứt từng cánh hoa, một cánh hai cánh ba cánh… mười chín cánh. Số lẻ. Trong
lòng bỗng trở nên băng giá, tình cảm suy sụp. Không tính, vừa rồi mình
không thành tâm khi khấn, vậy lần này không tính! Nàng lại ngắt một bông thật to, nâng bằng hai tay, nhắm mắt khấn thầm: Lạy thần trên trời, lạy tiên dưới đất, hãy chỉ bảo cho tui… Rồi, rất trịnh trọng nàng ngắt từng cánh hoa, một cánh hai cánh ba cánh… hai mươi bảy cánh, số lẻ. Nàng vò
nát những cánh hoa ném xuống đất, đầu gục trước ngực. Giáp Con muốn lấy
lòng, thận trọng hỏi:
- Vợ ơi, vợ định cài hoa phải không? Để tớ ngắt cho.
- Xéo, đừng quấy rầy người ta! – Nàng giận dữ gào lên, quay vào trong nhà nằm vật xuống giường, kéo chăn trùm kín đầu.
Sau khi khóc một trận, trong lòng thanh thản hơn. Nàng rửa mặt, chải đầu,
lôi từ trong hòm chiếc đế giầy mới đột được một nửa, ngồi xếp bằng tròn
trên giường, cố nén những ý tưởng bất chính, lúi húi đột tiếp, mặc cho
tiếng nói cười lao xao ngoài đường của đám phụ nữ. Giáp Con chạy tới,
hỏi:
- Vợ ơi, người ta đi xem mặt phu nhân, vợ có đi không?
Thoắt cái, lòng nàng lại rối như tơ vò.
- Vợ ơi, nghe nói người ta tung trái cây, vợ dẫn tớ đi cướp, được không?
Nàng thở dài, lên giọng mẹ dạy con: Giáp Con, anh đâu còn là trẻ con? Xem
mặt phu nhân là công việc của phụ nữ, đàn ông đến đó làm gì? Chẳng lẽ
anh không sợ đám công sai lấy gậy đập cho nát đít sao?
- Tớ muốn cướp trái cây.
- Thích ăn trái cây thì ra phố mà mua.
- Mua không ngon bằng cướp!
Tiếng cười của đám phụ nữ cuộn vào nhà như một quả cầu lửa, khiến nàng đau
rát. Nàng nghiến răng ấn mạnh chiếc dùi vào đế giày. Chiếc dũi gãy. Nàng quẳng dùi và đế giày, thân mình cũng theo đà ngã sấp trên giường. Tâm
trạng rối bời, nàng nắm tay đấm vào thành giường.
- Vợ ơi vợ, vợ lại đầy bụng phải không? – Giáp Con có vẻ sợ, hỏi.
Nàng nghiến răng nghiến lợi, gào lên:
- Ta phải đi, phải đi để xem mặt mũi phu nhân nhà ông thế nào?
Nàng tung mình nhảy xuống giường, quên luôn cả chuyện bói hoa lúc nãy, làm
như chưa bao giờ do dự trong chuyện đi xem mặt phu nhân quan huyện. Nàng múc nước rửa mặt lần nữa, ngồi trang điểm trước gương. Trong gương,
nàng má phấn môi son, dù mắt hơi mọng một tí, nhưng vẫn hiển nhiên là
người đẹp. Nàng lấy trong hòm số quần áo thực ra đã chuẩn bị từ trước,
thay ngay trước mặt Giáp Con. Anh chàng trông thấy bộ ngực nàng, liền
đòi sờ ti. Nàng dỗ như dỗ trẻ: Giáp Con ngoan nào, cứ ở nhà, tui đi cướp trái cây về cho mà ăn!
Tôn Mi Nương trên mặc áo chẽn đỏ,
dưới mặc quần xanh lục, bên ngoài, lồng chiếc váy cũng màu xanh lục, vậy là một đóa hoa mào gà rực rỡ đi trên phố. Nắng đẹp, gió nam ấm áp đưa
tới hương thơm lúa tiểu mạch sắp chín. Gió nam vuốt ve, tiết xuân ấm áp, đúng là thời tiết của những phụ nữ đa tình! Nàng sốt ruột, chỉ tiếc
không thể một bước tới huyện lị, chiếc váy quẩn chân, khiến nàng không
thể đi nhanh. Sốt ruột nên sợ bước chậm, sốt ruột nên sợ đường dài. Nàng không ngần ngại xốc cao váy để bước nhanh, vượt lên đám phụ nữ bó chân
lạch bạch đằng sau.
- Chị Hai Triệu, vội gì thế?
- Chị Hai Triệu, đi chữa cháy đấy à?
Nàng không trả lời, cắt đường đi tắt từ ngõ nhà họ Đới sang cổng bên của
huyện. Nửa cây mận nhà họ Đới vươn qua tường nở đầy hoa. Hương thơm
thoang thoảng, tiếng ong vo ve, chim yến thủ thỉ. Nàng giơ tay ngắt một
bông hoa mận cài lên mái tóc. Con chó nhà họ Đới thính tai, sủa gâu gâu. Nàng phủi bụi tuy rằng không có bụi, thả váy xuống, bước vào huyện nha. Tên lính lệ nhìn nàng gật đầu, nàng m