
i thua!…
Hai mái đầu lập tức ngẩng lên, hai bộ râu đẫm nước được đưa ra ngoài thùng. Họ rũ râu, những hạt nước bắn tung tóe. Hai đối thủ nhìn nhau chằm
chằm. Tôn Bính mắt trợn trừng, thở hồng hộc; ông lớn nét mặt tươi cười,
ung dung thanh thản.
- Tôn Bính, ngươi còn nói gì không? – Ông lớn tươi cười hỏi.
Tôn Bính môi run bần bật, không nói gì.
- Như đã cam kết, Tôn Bính, ngươi tự vặt râu mình đi!
- Tôn Bính ơi Tôn Bính, nhà ngươi nhớ chưa? Còn nói bậy nữa thôi? – Tôn
Bính hai tay nâng râu, ngửa mặt lên trời than thở – Thôi thôi, vứt bỏ
cái của nợ này đi! Rồi, ông giật đứt một nắm râu vứt xuống đất, những
giọt máu đào rỉ trên cằm. Ông lại túm một nắm định giật, thì Mi Nương
quì sụp dưới chân ông lớn, nước mắt lưng tròng. Sắc mặt nàng kiều diễm
như hoa đào, thật đáng yêu. Nàng ngẩng mặt nhìn ông lớn, nũng nịu:
- Ông lớn hãy tha cho cha tui!
Quan huyện nheo mắt, sắc mặt lộ vẻ như ngạc nhiên, lại như vui mừng, nhưng
rõ nhất là cảm động. Môi ông mấp máy như nói, như không:
- Thì ra là Mi Nương…
- Đứng dậy, con gái! – Một giọt nước mắt rỉ ra từ khoé mắt Tôn Bính, ông nói nhỏ – không nên cầu xin người ta…
Ông lớn sững người, rồi cười sảng khoái. Dứt tiếng cười, ông nói:
- Các người cho rằng bản quan định vặt hết râu của Tôn Bính hay sao? Hôm
nay đọ râu hắn thua, nhưng quả là hắn có bộ râu hiếm có trong thiên hạ.
Bản quan không nỡ để hắn vặt trụi cả bộ râu! Bản quan đọ râu với hắn,
một là cho hắn bớt ngông cuồng, hai là để mua vui cho các vị. Tôn Bính,
bản quan tha tội cho nhà ngươi, cho ngươi giữ phần râu còn lại để còn đi hát.
Tôn Bính dập đầu lạy tạ.
Quần chúng cảm thán không nguôi.
Hương thân bàn tán ồn ào.
Mi Nương quì dưới đất, nhìn không chớp khuôn mặt mê hồn của ông lớn.
- Con gái nhà họ Tôn, vì việc công mà gác tình riêng, là đàn bà mà chí
khí đàn ông, thực là hiếm thấy! – Ông quay lại nói với viên thơ lại phụ
trách hậu cần – Thưởng cho cô ta một lạng bạc! Vầng trăng tròn vành vạnh treo giữa bầu trời như một người đẹp không
mảnh vải che thân. Tiếng mõ canh ba vừa điểm, huyện thành im ắng. Gió
mát đêm hè như tấm voan rộng mênh mông điểm xuyết bằng những chòm sao,
trùm lên trời đất, đem theo mùi cây cỏ, cua cá, côn trùng. Aùnh trăng
bàng bạc, soi tỏ Tôn Mi Nương đang đi dạo trong sân. Nàng cũng không
mảnh vải che thân, lồ lộ dưới ánh trăng. Aùnh trăng như nước, nàng như
con cá lớn màu nhũ bạc. Đây là một đóa hoa nở rộ, một quả đã chín tới,
một cơ thể khỏe đẹp. Từ đầu đến chân, trừ bàn chân to, không một khiếm
khuyết. Da mịn màng, chỉ một cái sẹo duy nhất khuất dưới mái tóc sau
gáy.
Cái sẹo là vết cắn của một con lừa mõm nhọn. Khi đó, nàng
vừa biết bò, nàng không biết mẹ nàng đã nuốt a phiến, nằm chết vắt ngang giường. Nàng bò lên mình mẹ ăn mặc chỉnh tề, như bò trên triền núi đẹp. Nàng đói muốn bú tí, không bú được, nàng khóc. Sau đó nàng ngã xuống
đất, khóc rất to, không ai hỏi một câu. Nàng bò ra ngoài cửa. Nàng ngửi
thấy mùi hoi của sữa. Nàng trông thấy con lừa con đang bú sữa. Con lừa
mẹ tính nết dữ dằn, bị gia chủ cột vào cây liễu. Nàng bò đến bên con lừa mẹ, định bú tranh với lừa con. Lừa mẹ nổi giận, há miệng đớp vào gáy
nàng, lắc mấy cái rồi lẳng nàng ra xa. Máu bê bết khắp người, nàng khóc
thét kinh động hàng xóm. Bà hàng xóm tốt bụng bế nàng lên, rắc vôi bột
vào vết thương sau gáy để cầm máu. Vết thương rất nặng, mọi người tin
chắc nàng sẽ chết. Người cha phóng đãng cũng tin chắc nàng không qua
khỏi. Vậy mà nàng sống. Mười bốn tuổi trở về trước nàng rất gầy, cái sẹo trên đầu bóng loáng. Nàng cùng gánh hát của cha đi khắp đó đây, nàng
sắm vai trẻ nhỏ, vai tiểu yêu, vai mèo con. Năm mười lăm tuổi, nàng như
cây lúa đói nước gặp cơn mưa rào, lớn nhanh như thổi. Năm mười sáu tuổi, tóc dài và mượt như cây thùy liễu chặt ngọn, những cành non mềm mại túa ra, rậm và khỏe khoắn. Suối tóc nhanh chóng che khuất cái sẹo sau gáy.
Năm mười bảy tuổi, mỡ tích tụ nhiều dưới da, lúc này người ta mới biết
nàng là con gái, còn trước đó, bởi chưng nàng có bàn chân to và mái đầu
ngắn ngủn, ai cũng tưởng nàng là con trai. Năm mười tám tuổi, nàng trở
thành cô gái đẹp nhất vùng Đông Bắc Cao Mật. Mọi người tiếc cho nàng:
“Cô gái này nếu chân không to, thì vua phải tuyển làm quý phi!”.
Vì cái khiếm khuyết chân to, hai mươi tuổi, nàng đã trở thành gái già,
không lấy được chồng. Về sau, Tôn Mi Nương mặt hoa da phấn đành hạ mình
lấy Triệu Tiểu Giáp con nhà đồ tể ở cửa Đông huyện thành. Lúc Mi Nương
về làm dâu, mẹ Giáp Con chưa chết. Người đàn bà bó chân này ghét cay
ghét đắng cô con dâu chân to, nghĩ ra chuyện quái đản là dùng dao gọt
bớt chân cho Mi Nương. Giáp Con không dám gọt, mẹ chồng đích thân ra
tay. Mi Nương từ nhỏ sống tự do trong gánh hát, không được dạy bảo về
tam tòng tứ đức, chỉ biết đao thương cung kiếm nhào lộn tối ngày, đại để còn là cô gái hoang dã, đi làm dâu phải nín phải nhịn, tức lộn ruột. Mẹ chồng lạch bạch đôi chân bó, cầm dao xông tới. Lửa giận cố nén lâu ngày được dịp bùng lên. Nàng tung một cú đá thể hiện đầy đủ ưu thế của bàn
chân to và