
Tử Tề kéo cô
lại.
“Em không hỏi anh đã xảy ra chuyện gì à?”
Hiểu Khiết nghĩ một lát rồi lắc đầu cười: “Nếu anh muốn thì
sẽ tự kể. Từ lúc em gặp anh ở nhà vệ sinh đến giờ, anh đâu có ý định giải thích
với em. Em đoán là anh cũng không muốn em hỏi.”
Tử Tề ngạc nhiên, “Em... vẫn rất hiểu anh.”
“Đương nhiên.” Hiểu Khiết tự trào, “Dù gì thì chúng ta cũng
từng sắp kết hôn mà.”
Tử Tề cầm bình thuốc trên bàn, ân hận: “Nghĩ lại thật đáng
châm biếm. Khi anh bị thương, em bôi thuốc cho anh. Nhưng chính anh lại là kẻ
khiến em tổn thương nhất.”
“Không sao. Vết thương của em đã khỏi rồi, anh chẳng bảo
trông em thay đổi ư? Em tự hồi phục rồi. Thuốc bôi xong rồi!”
“Nếu như mọi thứ lặp lại, em có bên anh không?”
Hiểu Khiết sửng sốt chốc lát, sau đó dứt khoát đáp: “Có!”
Tử Tề bất ngờ, “Thật? Tại sao?”
Hiểu Khiết nghiêm túc: “Bởi vì anh là một đối tượng rất tốt.
Em sẽ không vì chuyện Quý Tinh mà phủ nhận toàn bộ những ưu điểm của anh. Bất
kể là ngoại hình, năng lực hay gia cảnh, anh đều rất tuyệt. Đương nhiên, quan trọng
nhất là anh và em thực sự hiểu nhau. Lúc ấy em đã rung động. Nên dù mọi thứ lặp
lại lần nữa, em vẫn bị anh hấp dẫn, vẫn sẽ ở bên anh.”
Tử Tề hỏi thêm: “Còn... bây giờ thì sao?”
“Bây giờ?”
“Em nói ưu thế của anh là ngoại hình, năng lực, gia cảnh, những thứ
đó còn nguyên, anh cũng thấy chúng ta vẫn hiểu nhau. Chúng ta có cơ hội
phát triển một lần nữa không?” Tử Tề thăm dò, chờ đợi nhìn Hiểu Khiết.
Cô cười, lảng tránh chủ đề này, “Ai mà biết chứ? Cũng không còn sớm
nữa, em hẹn với Giai Nghi rồi. Lát nữa cô ấy và Tiểu Mã sẽ đón em, tối
nay Giai Nghi còn đến khách sạn để tiễn em nữa.”
Tử Tề ngỡ ngàng, bây giờ mới nhớ ra ngày mai Hiểu Khiết đi rồi,
thoáng chốc cô đơn, “Ừ nhỉ, em phải về Thượng Hải, suýt nữa anh quên.”
Hiểu Khiết không lấy làm ngạc nhiên, “Anh là người bận rộn mà, làm
sao nhớ được việc nhỏ này chứ. Sự kiện La Vanne hoàn tất, đương nhiên em phải quay về. Em đang phân vân không biết nên chào anh một tiếng không, đằng nào cũng gặp anh ở công ty thế này, tạm biệt anh luôn nhé!”
“Hiểu Khiết... Tối nay cho phép anh mời em đi ăn bữa tối cuối cùng nhé, gọi cả Tiểu Mã và Giai Nghi tới.”
Hiểu Khiết từ chối khéo, “Cái gì mà bữa tối cuối cùng? Lĩnh vực chúng ta làm việc nhỏ lắm, có cơ hội thì còn gặp nhau mà. Lần sau sẽ để anh
mời. Chắc Giai Nghi đến rồi, em đi đây. Bye bye.”
Tử Tề nhìn theo bóng dáng khuất dần của Hiểu Khiết, thất vọng cười
gượng, tự nhủ: “Không phải vì em sắp đi mới mời em, chỉ hôm nay, anh
thực sự muốn có ai bên cạnh.”
Chợt điện thoại đổ chuông, là từ Quý Tinh, “A lô?”
“Tối nay em đặt nhà hàng rồi, anh đến đi, chúng ta dùng bữa? Hôm nay là sinh nhật anh.”
Lời mời đầy quan tâm của Quý Tinh khiến Tử Tề bất ngờ.
Hiểu Khiết trở về khách sạn, cùng Giai Nghi sắp hành lý.
Giai Nghi ngồi cạnh giường, gấp quần áo rồi đưa cho Hiểu Khiết, “Gấp hết rồi. Không quên gì chứ, muốn mang thêm gì không?”
Hiểu Khiết đùa: “Có.”
Giai Nghi ngơ ngác.
Hiểu Khiết ôm chầm lấy Giai Nghi, nũng nịu, thỏ thẻ: “Nếu có thể đóng gói cậu đem đi Thượng Hải thì tốt.”
Giai Nghi xoa bụng, trêu lại: “Cậu cần một cái vali cỡ bự đấy.”
Hai cô bật cười.
Hiểu Khiết thở dài luyến tiếc: “Không muốn đi nhanh thế này đâu.”
“Thì ở lại thêm vài ngày nữa.”
Hiểu Khiết định nói gì đó lại thôi.
Giai Nghi nhìn thấu tâm sự của cô, “Sốt ruột muốn về Thượng Hải, nhớ công việc hay nhớ ai?”
Hiểu Khiết bị nói trúng tim đen, bất giác câm lặng.
Giai Nghi nhấc thỏ Peter cạnh giường lên, “Peter à, hàng ngày mày ngủ bên cạnh Hiểu Khiết, chắc mày biết người đàn ông nào khiến Hiểu Khiết
nóng lòng muốn gặp nhỉ?”
Cô cố tình giả giọng nam, vờ là thỏ Peter trả lời, “Đương nhiên tôi
biết rồi, cái người khiến Lâm Hiểu Khiết vấn vương, ngày đêm thương nhớ, tinh thần điên đảo, chính là anh chủ nhà Anh Quốc đẹp trai, ngài Thang
Tuấn.”
Hiểu Khiết giật lấy thỏ Peter, bịt hai tai chú lại, làm như tức giận, “Peter không được nghe Giai Nghi nói linh tinh.”
Giai Nghi kéo Hiểu Khiết ngồi đối diện với mình, “Chúng ta chẳng phải là bạn thân sao? Cả tớ mà cậu cũng không nói thật được?”
Hiểu Khiết do dự, “Tớ...”
“Mấy hôm nay dù cậu bận rộn nhưng cậu có biết tớ nhìn thấy cậu thở
dài bao nhiêu lần rồi không? Lúc xem tivi cậu không chú tâm; lúc ăn cơm
cậu cũng đầy tâm sự. Thị lực của tớ tốt lắm, làm sao có thể không nhìn
thấy?”
Hiểu Khiết phân vân một lát, cuối cùng thú nhận: “Tớ cũng không biết rốt cuộc là thế nào nữa.”
Giai Nghi lôi trong tủ lạnh ra hai chai nước ngọt, mở một chai cho Hiểu Khiết, “Nói đi.”
Hiểu Khiết uống một ngụm lấy tinh thần, “Thực ra, thời gian qua có
rất nhiều chuyện xảy ra ở Thượng Hải. Thang Tuấn luôn bên cạnh tớ, tớ
cũng phát hiện, hình như... đã quen với việc có anh ấy ở bên. Đối với
anh ấy, tớ không biết dựa dẫm này rốt cuộc là vì công việc hay là vì
nguyên nhân khác. Giữa chúng tớ như chỉ cách nhau một bước chân thôi
nhưng lại là khoảng cách mà hai đứa không thể bước qua, như thể trên
người có gai ấy, nếu gần nhau là gặp rắc rối ngay. Đành phải giữ một
khoảng cách an toàn m