Đẳng Cấp Quý Cô

Đẳng Cấp Quý Cô

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325184

Bình chọn: 9.5.00/10/518 lượt.

thiết: “Em có thể trở thành người như anh muốn, em có

thể.”

Thang Tuấn ôm lấy vai cô, “Sở Sở, em đừng như thế.”

Sở Sở đau khổ ôm mặt, nghẹn ngào buộc tội, “Tại sao? Tại sao

anh lại như thế? Tại sao lại lừa em? Nếu ngay từ đầu anh đã không định bên em,

tại sao còn nói dối? Tại sao để em thích anh hai mươi mấy năm nay? Tại sao anh

chưa bao giờ từ chối em? Tại sao lại để em như một con ngốc vậy…?”

“Anh xin lỗi.”

Sở Sở đau khổ ngắt lời, “Em không muốn nghe ba chữ ‘Anh

xin lỗi’! Nếu câu trả lời cuối cùng của anh không phải như điều em mong đợi,

anh hãy nói là anh ghét em, chỉ muốn đùa giỡn tình cảm của em. Hãy

nói với em người mà anh thích luôn luôn là Lâm Hiểu Khiết!”

Thang Tuấn khựng lại, nhanh chóng lẩn tránh ánh mắt cô như

một lời khẳng định.

Sở Sở tuyệt vọng, đau khổ cười: “Thừa nhận rồi đúng không.

Cảm ơn anh, đã để em có lý do chính đáng mà căm hận anh!”

Thang Tuấn xót xa thay cô, muốn chạm vào cô an ủi.

Sở Sở không nể tình, hất anh ra.

Anh kinh ngạc.

Cô lau nước mắt, giữ lại chút tự tôn cuối cùng, kiêu ngạo

ngẩng cao đầu thoát khỏi vòng tay anh, rời khỏi nhà hàng.

Thang Tuấn nhìn theo bóng dáng thất thểu ấy, bất giác ân hận.

Đài Bắc, chiều tối.

Tòa nhà của trung tâm thương mại Hải Duyệt đã tối đen, chỉ

riêng đèn ở văn phòng Tử Tề vẫn sáng. Anh còn làm việc, người trong công ty đã

về từ lâu.

Tử Tề đang chăm chú xem tài liệu, đột nhiên cửa phòng đẩy

mạnh ra.

Tử Tề sửng sốt, ngẩng lên, Tử Hào say khướt đi vào. Anh chau

mày, nhìn đồng hồ, “Muộn thế này rồi anh vẫn chưa về?”

Tử Hào không vui, hét to: “Ở công ty của tao, mấy giờ về còn

phải báo với mày?”

Tử Tề nhận ra tình trạng của Tử Hào, “Về nhà ngủ đi, anh say

rồi. Công ty không phải nơi để anh uống rượu rồi làm loạn!” Anh lạnh lùng nói

xong, cúi xuống tiếp tục xem tài liệu.

“Làm loạn? Ai bảo mày là tao uống rượu làm loạn?” Tử Hào đập

mạnh hai tay xuống bàn, khiến tài liệu bay tung lên. Anh ta nổi điên, “Dù tao

có làm loạn thì cũng không phải vì rượu! Mà là vì mày!”

“Ồ? Em đã làm gì khiến anh không vui vậy? Sao em không biết

nhỉ?”

Tử Hào tức giận: “Khốn kiếp! Mày không biết? Mày biết rất rõ!

Mày đừng có tưởng tao bị mù, mày muốn chọc tao nổi giận nên mới vào Hải Duyệt!”

Tử Tề bình tĩnh: “Là bố bảo em vào giúp công ty!”

Tử Hào lại gào lên: “Bố bảo mày vào là mày vào? Vậy tao bảo

mày cút sao mày không cút? Cao Tử Tề mà tao biết từ trước đến nay không phải là

đứa biết nghe lời! Nếu không phải mày cũng thèm muốn Hải Duyệt thì mày đến đây

làm gì?! Tao nói cho mày biết, mày đừng tưởng vào công ty rồi thì có nghĩa được

chia gia sản! Tao sẽ không để mày đắc ý đâu!”

Tử Tề tuy bị khiêu khích nhưng vẫn nhẫn nại: “Tốt nhất anh

hãy về đi, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ lên đấy!”

Tử Hào vung tay vung chân, “Gọi đi! Mày gọi chúng lên đây, để

xem chúng nghe tao hay nghe mày, thằng con bà hai, Cao Tử Tề!”

Tử Tề phẫn nộ bật dậy, nghiến răng: “Anh nói cái gì?”

Tử Hào cay nghiệt: “Tao nói đấy! Mày là con bà hai!”

Đầu Tử Tề bốc hỏa, đấm cho Tử Hào một cái.

Tử Hào lảo đảo lùi ra sau vài bước, ôm mặt, không dám tin

nhìn Tử Tề, đùng đùng phát giận, “Mày dám đánh tao!”

Tử Tề trừng mắt: “Nếu tôi là anh thì sẽ học cách quản lý cái

mồm mình cho tốt.”

Tử Hào nhận ra cảm xúc của Tử Tề, sung sướng tiếp tục châm

biếm, “Mày là con bà hai, tao nói sai à? Mày đừng tưởng mày họ Cao, mọi người

sẽ coi mày là người nhà họ Cao? Nực cười! Ai cũng biết Cao Tử Tề mày chẳng là

cái gì! Mày không phải là con trai của vợ cả! Không phải là người thừa kế của

Hải Duyệt! Mày chẳng là cái gì cả! Mày chỉ là rác rưởi!”

Cơn nóng càng bốc cao, Tử Tề xông vào Tử Hào. Lần này Tử Hào

có đề phòng, anh ta vung nắm đấm trước, khóe miệng Tử Tề tóe máu.

Tử Hào đắc ý, “Ha ha! Biết sự lợi hại của tao chưa?!”

Tử Tề quẹt miệng, không nói lời nào, thụi mạnh vào bụng Tử

Hào.

Tử Hào đau đến gập người, “Mày!”

Tử Hào nổi điên, xông vào Tử Tề.

Hai anh em cùng nhào lên, không ngừng đấm đá. Bàn làm việc bị

xô đẩy, các thứ trên bàn rơi hết xuống mà họ vẫn chưa dừng lại. Một lát sau, cả

căn phòng trở nên tanh bành.

8 giờ tối, Hiểu Khiết sực nhớ là cô để quên tài liệu ở công

ty, vội quay lại. Lúc bước từ nhà vệ sinh ra, thì đúng lúc đụng phải Tử Tề cũng

từ nhà vệ sinh nam. Cô bất ngờ: “Tử Tề? Muộn thế này anh vẫn chưa về? Anh bị

thương à?” Hiểu Khiết hốt hoảng.

Tử Tề sờ lên vết thương trên mặt, cười khổ.

Hiểu Khiết kéo anh vào phòng kế hoạch, tìm hộp thuốc rồi cẩn

thận sơ cứu. Anh giấu cô chuyện đánh nhau với Tử Hào, chỉ nói là Thiên Thiên xô

ngã.

“Thiên Thiên bất cẩn quá, đi đứng thế nào làm anh ngã thành

thế này?” Hiểu Khiết càu nhàu.

Cô bôi thuốc nơi khóe miệng xong, chuyển sang vết thương trên

trán.

Tử Tề điềm nhiên cười: “Ừ, Thiên Thiên vốn là một thiên binh

mà. Sao muộn thế này em còn đến công ty?”

Hiểu Khiết dán một miếng urgo lên trán anh: “Ồ, em quên tài

liệu. Được rồi, anh nhớ ngày nào cũng phải rửa lại và bôi thuốc nhé, như thế

vết thương sẽ mau lành.”

Tử Tề cảm động trước sự tỉ mỉ của cô.

Hiểu Khiết thu dọn hộp thuốc, định ra về. Chợt


Old school Easter eggs.