
lên dự cảm chẳng lành. Ý thức được liền giữ
chặt tay Tô Ca, trong bụng không có nửa phần do dự muốn chạy ra ngoài.
"Hừ hừ, đều tự mình đưa đến trên cửa tới còn muốn chạy?" giọng nam thô dát
âm hiểm vang lên, tiếp theo là bóng người cao ngất xuất hiện ở cửa
toilet, phía sau lại xuất hiện thêm ba bóng người, ánh mắt Tô Ca rốt
cuộc không hề lơ mơ, sau khi ngắm nhìn liếc mắt một cái liền nhận ra đó
là thuộc hạ của Đường Lăng, bộ mắt quắt queo râu xồm A Thành! !
Chẳng lẽ giống như là Trăn Mặc đã nói, Đường Lăng sẽ ra tay với cô? ! Tay cố
dùng sức, Tô Ca theo bản năng liền hất tay Trăn Mặc ra, nói với anh ta:
"Anh chạy mau!" Trong bụng cô hiểu, cô bây giờ chân nhũn đùi mềm, hơi
sức nói chuyện còn không có. Trăn Mặc mang cô đi chỉ có liên lụy!
Cô còn muốn kêu lớn, khiến Trăn Mặc đi tìm Tần Mặc Nhiên cứu mình, nhưng
đôi môi run rẩy không phát ra được âm thanh. Tay Trăn Mặc bị hất ra, cậu nhìn Tô Ca một giây, rồi sau đó ôm lấy Tô Ca chạy ra hành lang. Nhưng
dù sao cũng chỉ là thể chất thiếu niên lại ôm theo một người, căn bản là không thể nhanh được. Tô Ca véo mình một cái, ý thức chợt tỉnh táo, âm
thanh khẩn cấp nói:
"Trăn Mặc, cậu buông tôi ra, lớn tiếng đi kêu cứu mạng, sẽ có người đến cứu chúng ta!"
Bước chân Trăn Mặc không dừng lại, âm thanh mang đầy nghĩa khí:
"Bạch Luyện, vô dụng thôi! Bên kia đang huyên náo, sẽ không có ai nghe thấy chúng ta”
Đúng, hội trường bên kia lại vang lên liên tiếp tiếng hoan hô cùng tiếng vỗ tay đã hoàn toàn át đi động tĩnh bên này. Sẽ không có ai nghe được.
Trong tai chỉ nghe được tiếng cười lớn của A Thanh: "Muốn chạy? ! Một
người cũng chạy không thoát! !"
Trí nhớ của Tô Ca cuối cùng chỉ
là Trăn Mặc ôm cô chạy, bước chân loạng choạng. Phía trước có ánh sáng,
có bóng người, có giọng nói, cứ như chỉ còn cách một bước bọn họ đã chạy ra ánh sáng rồi, nhưng hành lang, tại sao lại dài như vậy, giống như,
giống như hoàn toàn không có điểm cuối cùng.
Đợi khi Tô Ca mở mắt ra, mới phát hiện ra mình hình như ở trong một cái rương, cái rương
đung đưa không ngừng, cô cả kinh, thân thể muốn ngồi dậy, lại đụng phải
một thân thể ấm áp. Trong bóng tối chỉ thấy ánh sáng từ con ngươi. Há
mồm định kêu lên một tiếng, lại bị một đôi tay mảnh khảnh bịt miệng. Tô
Ca phải mất một sức lực lớn, mới có thể xuyên thấu qua ánh sáng lờ mờ để nhận ra con ngươi là của Trăn Mặc.
"Cô đã tỉnh?" giọng nói Trăn
Mặc khàn khàn, lộ rõ vẻ mệt mỏi. Tô Ca ngửa đầu suy nghĩ nguyên nhân
việc này, trong lòng thấy áy này, là mình liên lụy đến Trăn Mặc:
"Trăn Mặc, thật xin lỗi!" Hình như có một đôi tay xoa tóc, rồi vỗ nhẹ đầu cô, nàng nghe được giọng nam khàn khàn:
"Không sao, hiện tại nên nghĩ làm sao chúng ta có thể chạy trốn" .
Nghe vậy, Tô Ca tìm kiếm đôi tay Trăn Mặc mà nắm lấy, đôi mắt lóe sáng nhìn Trăn Mặc nói:
"Trăn Mặc, đừng sợ, không có việc gì, Tần Mặc Nhiên nhất định sẽ tới cứu chúng ta!" .
Tô Ca thề, cô tin tưởng người đn ông đối xử với cô như trân bảo chắc chắn
sẽ không bỏ mặc cô. Anh hiện tại chỉ không biết cô bị bắt mà thôi. Một
khi anh phát hiện sẽ tận dụng hết khả năng của mình đi tìm cô!
Trăn Mặc nghe thấy lời đảm bảo chắc chắn này của Tô Ca, môi không nhịn được
mà hiện lên một chút châm chọc, thật có không? Nếu anh ta thật sự quan
tâm cô...tại sao giờ này cô còn ở chỗ này? Cô gái ngốc. Cậu sờ đầu Tô
Ca, nhưng không nói một câu.
Cái rương hình như được chở đi, lại
không biết sẽ đi nơi nào. Tô Ca chỉ cảm thấy cảm giác say say lảo đảo
không chấm dứt, thân thể dần lạnh đi, chỉ có Trăn Mặc nắm chặt tay cô,
cô mới có thể thấy được một chút nhiệt độ.
Chẳng biết lúc nào,
thân thể hai người dần tựa vào nhau giống như là hai con thú sưởi ấm cho nhau trong băng tuyết. Tô Ca nắm thật chạy tay Trăn Mặc, như là mới nhớ tới, mình cũng đã hai mươi sáu tuổi. Nhưng Trăn Mặc bộ dạng vẫn còn là
thiếu niên. Không khí quá yên tĩnh làm người ta nổi điên. Tô Ca chịu
không nổi, giống như là một loại chết kỳ lạ, nhịn không được mở miệng
nói:
"Trăn Mặc, cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
Cho đến khi nghe được tiếng của mình, cô mới cảm giác được lòng mình đang nhảy loạn rốt cuộc bình tĩnh lại.
"Mười chín rồi, chưa đầy ba tháng nữa là hai mươi."
Nghe vậy, Tô Ca không nhịn được liền vuốt đầu Trăn Mặc, sau đó nói:
"Nhỏ như vậy à, tôi đã 26 rồi." .
"Hai mươi sáu tuổi? Thì ra cô đã già như vậy rồi hả ?" .
Giọng nói Trăn Mặc lộ rõ kinh ngạc, còn có ghét bỏ. Tô ca quay đầu đi, định
không để ý đến cậu ta nữa. Thằng bé đáng chết, nói chuyện thật không
được người thích. Lại yên tĩnh được mộ lúc, Tô Ca cũng không biết thời
gian qua bao lâu, lâu đến nỗi hai mắt cô mơ màng muốn ngủ thiếp đi. Lại
nghe “Ầm" một tiếng. Hình như là có người đem cái rương để xuống dưới
đất. Chỉ chốc lát liền nghe được tiếng soàn soạt mạnh, nắp rương mở ra,
cũng trong lúc đó, Trăn Mặc thật nhanh viết hai chữ lên tay cô:
"Nhắm mắt" . Nhắm mắt? Là đang bảo mình giả vờ bất tỉnh? Tô Ca lập tức nghe lời.
Đường Lăng cho người mở rương ra thì chỉ thấy hai người yên lặng dựa vào nhau cứ như là đang ngủ say, nhăn mặt lại,